Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 232.
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:48:14
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Hoa cởi áo khoác, cảm thấy vẫn còn mùi, liền ném ra sân, định sáng mai giặt.
Khương Tri Tri nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy, nhìn hành động của Phương Hoa có chút khó hiểu:
“Mẹ, sao mẹ lại ném quần áo ra ngoài vậy?”
Phương Hoa hơi ngạc nhiên, nhìn con trai cũng vừa đứng dậy:
“Tây Dã không nói với con à?”
Khương Tri Tri lắc đầu:
“Không ạ, có chuyện gì sao?”
Phương Hoa không để ý lắm:
“Con để Tây Dã kể cho con nghe, mẹ lên tắm rửa trước, lát nữa xuống nói chuyện với con, đừng đi ngủ vội nhé.”
Khương Tri Tri đáp một tiếng, nhìn Phương Hoa nhanh chóng lên lầu rồi quay sang nhìn Chu Tây Dã:
“Bệnh viện có chuyện gì à?”
Chu Tây Dã nói gọn gàng súc tích:
“Cũng không có gì, Tiểu Xuyên bị tiêu chảy nặng, làm bẩn cả phòng bệnh. Ban đầu anh định dọn dẹp, nhưng gặp Tôn Hiểu Nguyệt nên đưa cho cô ta cái xô tro.”
Khương Tri Tri tròn xoe mắt nhìn Chu Tây Dã, tuy chỉ kể đơn giản nhưng hình ảnh đó hiện lên trong đầu khiến cô không nhịn được mà bật cười ha ha:
“Anh cũng ác đấy, lại để Tôn Hiểu Nguyệt đi dọn dẹp.”
Chu Tây Dã chẳng thấy có gì to tát:
“Anh nghĩ chắc cô ta sẽ vui vẻ nhận thôi.”
Khương Tri Tri cười cả buổi, nghĩ đến cảnh Tôn Hiểu Nguyệt thảm hại dọn dẹp mà không nhịn được lại vui vẻ:
“Em cũng tò mò không biết cô ta làm thế nào nữa… ha ha… nhưng mà cô ta là bạn tốt của Chu Tiểu Xuyên, làm mấy việc này chắc cũng tình nguyện thôi.”
Cô mong chờ Phương Hoa xuống lầu để kể nốt phần sau. Trong lòng cứ như có cỏ mọc, chẳng đọc vào được chữ nào, thỉnh thoảng nghĩ đến lại bật cười.
Cuối cùng cũng đợi được Phương Hoa xuống.
Bà vừa lau tóc vừa đi xuống lầu, thấy Chu Tây Dã vẫn còn ở đó thì cau mày:
“Con vào phòng trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Tri Tri.”
Chu Tây Dã cũng không bất ngờ, bây giờ Phương Hoa kiên nhẫn với Khương Tri Tri hơn nhiều, nên anh thu dọn sách vở rồi về phòng.
Phương Hoa lẩm bẩm:
“Chẳng biết đọc vào được chữ nào không, cứ ra vẻ học hành.”
Khương Tri Tri không nhịn được lại bật cười, kéo Phương Hoa ngồi xuống ghế sô pha:
“Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy?”
Phương Hoa không vòng vo, nói thẳng:
“Cái cô Tôn Hiểu Nguyệt kia, sau này con nên giữ khoảng cách, cô ta không phải người đơn giản đâu, biết đâu lại tính kế con đấy.”
Khương Tri Tri ngẩn người:
“Mẹ, mẹ chỉ muốn nói chuyện này thôi ạ? Nhưng mà… chắc cũng khó mà giữ khoảng cách, vì bọn con học chung lớp.”
Phương Hoa ngạc nhiên:
“Cô ta chẳng phải trước đây ở quê, chưa từng đi học, đến chữ còn không biết mấy, thế mà cũng đi học y à? Không phải đang làm bừa đấy chứ?”
Nói xong bà không nhịn được lại càu nhàu:
“Cái lão Khương Trấn Hoa này cũng hồ đồ quá, kiểu học thế này thì sau này chẳng phải lang băm à?”
Khương Tri Tri không ngờ mẹ lại có ý kiến lớn với Tôn Hiểu Nguyệt như vậy:
“Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ cẩn thận, không để cô ta tính kế đâu.”
Phương Hoa kể lại chuyện Tôn Hiểu Nguyệt làm trong bệnh viện:
“Mẹ để ý thấy, cô ta không đơn giản đâu. Rõ ràng đã rất ghét bỏ nhưng vẫn nhịn để làm cho xong, còn cố tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.”
Khương Tri Tri tò mò:
“Mẹ, sao mẹ biết cô ta giả vờ ngoan ngoãn?”
Phương Hoa khó hiểu:
“Chuyện này còn không rõ sao? Những đứa trẻ thật thà trong sáng, ánh mắt đều sáng rực. Con nhìn con và mấy đứa Viên Triêu, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan. Còn ánh mắt Tôn Hiểu Nguyệt thì u ám, cứ như bị một lớp sương che phủ, có chút tâm cơ nhưng chắc cũng không nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-232.html.]
Đây là kinh nghiệm bà đúc kết bao năm qua.
Khương Tri Tri phì cười:
“Mẹ khen con như vậy, con nhận hết đấy nhé! Nhưng mà mẹ ơi, gần đây cô ta nói mình bị mất trí nhớ.”
Phương Hoa há hốc mồm, suýt chút nữa bật ra lời chửi thề:
“Mất trí nhớ? Chỉ có Tống Vãn Anh mới tin thôi! Mất trí nhớ mà vẫn nhớ đi tìm Tiểu Xuyên, còn nói trước giờ luôn coi nó như anh trai. Cô ta làm sao biết trước đây mình đối xử với Tiểu Xuyên thế nào chứ?”
Phương Hoa cười lạnh:
“Cô ta diễn cũng đạt đấy! Nhưng hôm nay mẹ đã nói thẳng rồi, mẹ hỏi Tiểu Xuyên có muốn cưới cô ta không, nó nói không, vì Tôn Hiểu Nguyệt không xinh. Con xem, đàn ông chính là cái tính xấu này, bất kể tuổi tác, cứ thích người đẹp.”
Chu Tây Dã, vốn định ra rót cốc nước, nghe thấy câu này thì lặng lẽ rút lui về phòng.
Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm:
“Mẹ còn lo Tiểu Xuyên nói thích, muốn cưới cô ta đấy. Nếu nó mà rước cái của nợ này về, mẹ lập tức phân nhà, đuổi bọn nó đi thật xa, khỏi phải nhìn cho bực mình.”
“May mà Tiểu Xuyên nói không thích, vậy mẹ yên tâm một nửa rồi. Mẹ cũng nói với nó, nếu hai đứa chúng nó quá thân mật mà bị hiểu lầm, thì phải cưới, hy vọng nó nhớ lời mẹ.”
Khương Tri Tri không chắc Chu Tiểu Xuyên có nghe lọt không, nhưng nhìn cách Phương Hoa xử lý thì đúng là đầy kinh nghiệm. Cô giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Mẹ, chiêu này của mẹ cao tay thật!”
Phương Hoa hừ nhẹ, cười khẩy:
“Cô ta chỉ lừa được Tống Vãn Anh và mấy gã đàn ông thích kiểu đó thôi.”
Khương Tri Tri bị giọng điệu của Phương Hoa chọc cười, cô vươn tay ôm vai Phương Hoa:
“Mẹ, sao mẹ đáng yêu thế chứ? Để con lau tóc cho mẹ!”
Nói rồi, cô cầm lấy khăn trong tay Phương Hoa, quỳ lên ghế sô pha, tỉ mỉ lau tóc cho bà.
Phương Hoa định từ chối nhưng lại nghĩ con dâu có lòng, nên để mặc cho Khương Tri Tri lau. Lau được một lúc, bà không khỏi cảm thán, có con gái đúng là chu đáo hơn hẳn.
…
Sáng hôm sau, Chu Tây Dã được nghỉ. Trong bữa sáng, Phương Hoa mới biết anh chuẩn bị đến trường báo danh.
Tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng vẫn thắc mắc:
“Lần này sao lại nghĩ thông rồi? Trước đây mẹ với bố con cũng khuyên vậy mà.”
Chợt nhớ lại chuyện trước kia, khi họ không quan tâm đến ý kiến của Chu Tây Dã, điều anh từ tiền tuyến về, từ đó về sau, anh chẳng bao giờ nghe lời họ nữa. Nghĩ vậy, bà vội đổi chủ đề:
“Lát nữa ăn xong, con đưa Tri Tri đến trường nhé?”
Khương Tri Tri vội xua tay:
“Không cần, không cần đâu, con tự đi được mà!”
Phương Hoa khó hiểu:
“Nó chỉ ở nhà hai ngày nữa rồi đến trường, sau đó lại về đơn vị, có khi cả năm không về nhà. Con còn không tranh thủ để nó đưa đón sao? Chiều nay để nó đón con luôn đi!”
Bà cũng có tính toán của mình.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau khi Chu Tây Dã quay lại trường, có khi nửa tháng, một tháng mới về nhà một lần. Mà sau này khi trở lại quân đội, có lẽ càng ít khi về. Bà muốn để Chu Tây Dã xuất hiện nhiều hơn trong vòng giao tiếp của Khương Tri Tri. Dù sao Khương Tri Tri cũng rất thu hút người khác, nếu có ai nhắm đến con dâu bà, nhìn thấy thân phận của Chu Tây Dã thì chắc chắn sẽ dè chừng.
Khương Tri Tri không nghĩ nhiều, cười hớn hở gật đầu:
“Được ạ! Chiều nhớ đến đón em nha!”
Chu Tây Dã vốn cũng định đưa Khương Tri Tri đến trường rồi đi tìm Tống Đông. Chuyện của Vương Tiểu Lục chưa giải quyết xong, anh cũng không yên tâm đi học.
Ra khỏi cửa, Khương Tri Tri bận rộn mặc áo khoác, Chu Tây Dã đã giúp cô chuẩn bị sẵn cơm trưa, rồi dặn dò Phương Hoa:
“Thuốc Đông y để dưới tủ chạn, chiều nay mẹ sắc rồi tối mang cho Tiểu Xuyên, trên đó có ký hiệu, mẹ sắc theo thứ tự.”
Phương Hoa vẫn hơi lo lắng:
“Uống xong có bị tiêu chảy tiếp không? Cứ thế này thì cơ thể chịu sao nổi?”
Nói xong, bà lại thở dài:
“Biết vậy đã đồng ý để Tôn Hiểu Nguyệt đến chăm sóc Tiểu Xuyên thêm ngày nữa.”
Dù không ưa Tôn Hiểu Nguyệt, nhưng cô ta chịu làm việc thì cũng đỡ bao nhiêu!