Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 206.
Cập nhật lúc: 2025-04-03 01:52:26
Lượt xem: 1,359
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, Khương Tri Tri ngủ thêm một giấc, tinh thần mới hồi phục.
Sau khi tràn đầy sức sống trở , nghĩ về cơn bệnh bất ngờ hôm qua, đặc biệt là giấc mơ kỳ lạ , cô cảm thấy thật sự quá rời rạc.
Trong giấc mơ quá nhiều thứ đan xen, khiến cô thể phân định rõ ràng.
Khi Phương Hoa đang bàn với Khương Tri Tri về bữa tối, Chu Tây Dã trở về và rằng sẽ đưa Khương Tri Tri ngoài một chuyến, nên ăn tối ở nhà.
Phương Hoa cũng hỏi nhiều, chỉ dặn hai về sớm.
Khương Tri Tri đồ xong, cửa mới tò mò hỏi Chu Tây Dã: “Chúng ?”
Chu Tây Dã giúp cô chỉnh khăn quàng cổ: “Em còn thấy khó chịu ở ? Tống đại ca quen một lão bác sĩ, sẽ giúp em bắt mạch.”
Khương Tri Tri ồ lên một tiếng: “Em khỏi hẳn , cần khám .”
Chu Tây Dã cô, thấy tinh thần cô thực sự : “Đã hẹn với Tống đại ca , chúng qua đó xem thử.”
Khương Tri Tri cũng phụ tấm lòng của Tống Đông, liền vui vẻ kéo tay Chu Tây Dã, còn lắc lắc: “Đi gặp một chút cũng , dù khám bệnh, em còn thể hỏi vài vấn đề về học tập nữa.”
Chu Tây Dã cô nắm c.h.ặ.t t.a.y buông, bất đắc dĩ xung quanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là ở bên ngoài, chú ý hình tượng.”
Khương Tri Tri kiêu ngạo hất cằm: “Đây là vợ chồng tình cảm , thấy chỉ ghen tị thôi.”
Nói xong cô bật : “Sao giường chứ?”
Chu Tây Dã im lặng, để mặc cô nắm tay , tranh luận với cô chỉ vô ích, vì lý lẽ ngang ngược của cô quá nhiều.
Trần Lệ Mẫn đường từ bách hoá về, từ xa thấy Chu Tây Dã và Khương Tri Tri tay trong tay ngoài, thỉnh thoảng còn dựa sát , trông vô cùng mật.
Mắt bà nheo , trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu thành lời.
Vội vã về nhà, thấy Tống Mạn bàn sách, bà liền giận dữ, xông giật quyển sách trong tay Tống Mạn:
“Ngày nào cũng chỉ ở nhà sách thì ích gì? Có thể tìm một nhà chồng ? Con định ba mươi tuổi còn kết hôn ? Năm là hai mươi tám , con cứ ở nhà gái già thì , nhưng con nghĩ đến việc mất mặt ? Con chịu nhục với bố con ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tống Mạn thở dài: “Mẹ, nếu thật sự , con dọn ngoài ở ?”
Trần Lệ Mẫn càng giận hơn: “Dọn ngoài? Con định chọc tức c.h.ế.t ! Con gái nhà ai ở bên ngoài chứ? Tống Mạn! Con đúng là tức chết! Mẹ tạo nghiệp gì mà sinh đứa con vô dụng như con cơ chứ?”
Tống Mạn siết chặt mép bàn, đang tức giận, hiếm khi lên tiếng phản bác: “Mẹ, cảm thấy là suy nghĩ của vấn đề ? Anh con và chị dâu tình cảm như , khiến họ về nhà. Còn con kết hôn, cũng xem như một tội ác tày trời.”
“Hiện tại con công việc, thể tự nuôi sống , tại con nhất định kết hôn với một mà con thích?”
Trần Lệ Mẫn ngờ Tống Mạn dám cãi , càng tức giận: “Vậy thì con cứ gái già cả đời , để chê ! Không kết hôn thì chứng tỏ con vấn đề! Ở cái tuổi mà còn kén chọn, đến lúc ly hôn cũng chẳng tìm ai !”
Tống Mạn cũng tức giận mà cứng đầu đáp : “Không tìm thì con cả đời kết hôn, ?”
Trần Lệ Mẫn giận đến mức huyết áp tăng vọt: “Không kết hôn ai lo cho con? Mẹ hại con bao giờ ? Mẹ mặc kệ! Trước cuối năm, con nhất định lấy chồng! Ngày mai sẽ nhờ để ý giúp, nếu , sẽ phường thông báo! Mẹ xem xem là con mất mặt mất mặt!”
Tống Mạn tức đến phát run: “Tùy thôi.”
Cô là .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-206.html.]
Khương Tri Tri và Chu Tây Dã khỏi đại viện, xe của Tống Đông đợi sẵn ở xa.
Lên xe, Khương Tri Tri chút ngại ngùng: “Tống đại ca, trời lạnh thế mà còn phiền đến một chuyến.”
Tống Đông mỉm ôn hòa: “Không , cũng mất nhiều thời gian lắm. Khám xong, đúng lúc qua nhà ăn cơm, dặn vợ mì tương đen .”
Anh khởi động xe, chút lưu luyến mà lái , ý định ghé về nhà.
Trên đường , Tống Đông còn trò chuyện với Chu Tây Dã về Biên Ngọc Thành: “Biên Ngọc Thành thừa nhận chuyện cất giấu vàng thỏi trong bức ảnh, nhưng nhận tội g.i.ế.c , cũng thừa nhận động tay động chân hồ sơ của Tiểu Xuyên.”
“Kỹ thuật viên kiểm tra tờ giấy đưa , cũng tìm thấy dấu vân tay của Biên Ngọc Thành.”
Chu Tây Dã lường kết quả : “Không chứng cứ, thể nhận tội? Nếu Biên Hải Sơn vẫn còn thế lực, thì tội danh giấu vàng thể dàn xếp để tránh án tử hình. Chỉ cần chết, họ vẫn cách đưa ngoài.”
Tống Đông lắc đầu: “Lần Biên Hải Sơn cũng gặp rắc rối lớn. Sáng nay họp, cấp một vụ cũ của ông lật . Hình như liên quan đến chuyện con gái nuôi nhà họ Biên thiêu chết, là do ông chủ mưu phóng hỏa. Vụ cháy đó khiến ba thiệt mạng.”
Khương Tri Tri bất ngờ: “Chuyện hai mươi năm , còn bằng chứng ?”
Hơn nữa, hai mươi năm qua đầy biến động, xảy ít chuyện.
Tống Đông cũng rõ: “Có bằng chứng thì chắc, nhưng hình như nhân chứng.”
Khương Tri Tri càng kinh ngạc hơn, ngờ vẫn còn nhân chứng!
Nhà của ông bác sĩ cách nhà Tống Đông xa, trong một khu tứ hợp viện, nơi nhiều hộ gia đình cùng sinh sống.
Lão bác sĩ sống ở căn phòng phía bắc. Dù trong sân bảy, tám hộ gia đình, nhưng dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ. Những viên than tổ ong cũng xếp gọn gàng cửa từng nhà.
giờ cơm tối, trong sân bận rộn rửa rau, nấu nướng, trẻ con thì chạy nhảy nô đùa, đá cầu, nhảy dây, lăn vòng sắt, khí vô cùng náo nhiệt.
Một bầu khí đời thường đơn giản mà ấm áp.
Khi lạ bước sân, cả lớn lẫn trẻ con đang bận rộn đều dừng , nhiệt tình hỏi: “Các tìm nhà ai ?”
Tống Đông mỉm : “Chúng tìm bác sĩ Kim.”
Lập tức lớn tiếng gọi: “Lão Kim… tìm ông !”
Rồi nhiệt tình chỉ về phía căn phòng phía bắc, đó là nhà bác sĩ Kim.
Còn kịp gõ cửa, cánh cửa mở , một ông lão gầy gò bước ngoài. Ông mái tóc hoa râm, mắt kính hỏng một bên tròng.
Khương Tri Tri sững sờ, ông lão chẳng chính là mà cô gặp ở ga tàu khi mới xuyên đến đây ? Sau đó còn bắt vì tội trộm sách nữa!
Tống Đông lễ phép chào hỏi: “Bác sĩ Kim, Lưu Minh Chương giới thiệu đến, nhờ bác sĩ xem bệnh.”
Kim Hoài Anh nheo mắt thật kỹ ba họ một lúc, đặc biệt là khi thấy quần áo Tống Đông, sắc mặt ông đanh : “Không khám! Không khám , kính hỏng !”
Tống Đông mỉm : “Chúng chỉ nhờ bác sĩ bắt mạch thôi, sẽ giúp bác sĩ một cặp kính mới, ?”
Kim Hoài Anh im lặng một lát : “Vậy .”
Căn phòng lớn, ngoài chiếc giường thì chỉ một chiếc bàn, nhiều đồ đạc, vì trông vẫn khá rộng rãi.
Kim Hoài Anh bật đèn lên, nheo mắt quan sát ba , cuối cùng ánh mắt dừng Khương Tri Tri: “Là cô bé bệnh đúng ? Hôm qua sốt ?”