Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 201.
Cập nhật lúc: 2025-04-02 09:05:12
Lượt xem: 1,475
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri cố nhịn khi lên xe, thật sự nỡ Thương Hành Châu đơn thuần lão hồ ly Chu Tây Dã tính kế.
Vốn dĩ tối nay khá nguy hiểm, nhưng kết quả náo loạn thành buồn .
Chu Tây Dã và Khương Tri Tri ở hàng ghế , Tống Đông ghế phụ lái, còn cảnh sát cùng thì lái xe.
Tống Đông vẫn cảm thấy khó tin: “Phải ép Biên Ngọc Thành đến mức nào, mà chuyện ngu ngốc như chứ?”
Trong lòng Chu Tây Dã hiểu rõ, Biên Ngọc Thành hề ngu ngốc, bắt cóc Khương Tri Tri là để liều một phen cuối cùng.
Nếu Khương Tri Tri chỉ là một cô gái bình thường, nếu tối nay Thương Hành Châu xuất hiện, thì kế hoạch của thành công .
Bắt cóc Khương Tri Tri để ép kẻ màn lộ diện.
Nếu thành công, ít nhất cũng thể ép nhà họ Chu mặt cứu , cuối cùng đổi lấy chút lợi ích, hoặc kéo Khương Tri Tri xuống nước để tất cả cùng chịu khổ.
Vì Biên Ngọc Thành rõ rằng , thể trốn thoát nữa.
Khi đến đồn cảnh sát, Tống Đông mở cốp xe, lôi Biên Ngọc Thành ngoài. Vừa rơi xuống đất, lập tức tỉnh .
Mấy phát đập của Thương Hành Châu lực đạo đủ, chỉ khiến đầu Biên Ngọc Thành sưng lên một cục, thậm chí hề chảy máu.
Biên Ngọc Thành lúc chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn, cố gắng vùng vẫy để bò dậy.
Tống Đông túm lấy cánh tay , kéo lên: “Đứng vững , tỉnh táo , lát nữa trong khai báo cho rõ ràng.”
Biên Ngọc Thành lảo đảo vài cái, nheo mắt rõ Tống Đông ánh đèn trong sân, nhíu mày: “Tống Đông, đang trả thù !”
Tống Đông lạnh: “ rảnh mấy chuyện đó. Tốt nhất nên trong, nghĩ kỹ xem lát nữa khai thế nào để tự tìm đường lui cho .”
Biên Ngọc Thành còng tay cổ tay , rằng thật sự xong .
Bất chợt, đầu Chu Tây Dã, nhếch mép, trong miệng còn chảy máu, giọng u ám: “Chu Tây Dã, đừng vội đắc ý, tưởng thế là thắng ? Ha ha ha, ! Cậu nhất định sẽ còn thảm hơn nữa!!”
Tống Đông tiếp, đẩy : “Mau trong!”
Chu Tây Dã mặt biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm.
Khương Tri Tri thì tức giận.
Biên Ngọc Thành “còn thảm hơn” cô lập tức nghĩ đến sự hy sinh của Chu Tây Dã vài năm .
Một cơn đau đè nén trong lòng, cô chỉ hận thể xông tới đánh cho Biên Ngọc Thành một trận.
Vừa nên ngăn Thương Hành Châu , đáng lẽ nên để trực tiếp đánh Biên Ngọc Thành thành kẻ ngốc mới đúng!
Chu Tây Dã cảm nhận sự tức giận của Khương Tri Tri, đưa tay nắm lấy tay cô, siết nhẹ nhanh chóng buông : “Đừng để tâm đến lời , chẳng qua chỉ là cam lòng thôi.”
Khương Tri Tri bĩu môi: “ em vẫn xé rách miệng .”
Cô còn định gì đó thì Thương Hành Châu đạp xe lao đến như một cơn gió, mũ đặt trong giỏ xe, áo khoác bung , mặt đầy mồ hôi.
Trời lạnh nhưng tóc vẫn ướt mồ hôi, nóng bốc lên.
Cậu trai phanh gấp, chiếc xe dừng ngay mặt hai , chút tự hào: “Thế nào? Cũng chậm lắm đúng ? Nếu ban ngày thì chắc chắn em đuổi kịp chị .”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri lấy khăn tay của Chu Tây Dã đưa cho : “Mau lau mồ hôi , cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Thương Hành Châu nhận, ngẩng đầu lên dùng tay áo lau bừa lên mặt: “Không , chuyện nhỏ thôi. Biên Ngọc Thành ?”
Khương Tri Tri chỉ bên trong: “Bị Tống Đông dẫn .”
Bọn họ cũng còn việc gì nữa, chỉ một bản ghi chép chuẩn về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-201.html.]
Tống Đông vẫn còn bận nên để đưa bọn họ về.
Lần chỗ trống, xe đạp của Khương Tri Tri đặt cốp xe.
Trên đường về, Thương Hành Châu bắt đầu ủ rũ: “Chị, chủ nhật chị dẫn em trượt băng nhé, thứ Hai em , đó là nhập ngũ luôn.”
Khương Tri Tri thắc mắc một chuyện: “Nhà em chỉ một con trai, bố em đồng ý cho em ? Hơn nữa, gia đình chỉ một con trai thì phép lính mà.”
Thương Hành Châu đầy bí ẩn: “Chị, đây là bí mật đấy. Dù thì em cũng thể .”
Rồi bắt đầu buồn bã: “Chỉ là thể phân về đơn vị của rể . Nếu , em sẽ cố gắng đội đặc nhiệm, nữa thì biên giới cũng .”
Suốt dọc đường, chỉ ríu rít ngừng, mãi đến khi về đến nhà tai mới yên tĩnh.
Phương Hoa gói sẵn há cảo, chờ bọn họ về ăn, gọi ba rửa tay, còn bà thì bếp luộc há cảo.
Khương Tri Tri bà vẫn vẻ như ngày, nhưng đáy mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, rằng bà vẫn tổn thương bởi chuyện của Chu Tiểu Xuyên.
Đặc biệt là câu về chị mất.
Những đứa con c.h.ế.t yểu, là nỗi đau và tiếc nuối cả đời của Phương Hoa.
Cô nhanh chóng rửa tay chạy bếp giúp đỡ: “Mẹ, con giúp gì nhé?”
Phương Hoa cô một cái: “Bóc tỏi , giã chút tỏi để lát nữa chấm há cảo.”
Khương Tri Tri ngoan ngoãn bóc tỏi, tiện thể kể chuyện về Biên Ngọc Thành.
Sự chú ý của Phương Hoa lập tức thu hút: “Biên Ngọc Thành dám bắt cóc con? Hắn ăn gan hùm mật gấu ! Mà nhà họ Biên bây giờ thật sự điên , hôm nay mua thịt còn Uông Thanh Lan phát điên trong bệnh viện tâm thần, thấy ai cũng gọi là Biên Tố Khê, miệng ngừng la hét: ‘Đừng qua đây!’”
“Biên Hải Dân giờ cũng thành thái giám , nhà họ coi như xong đời.”
“Có lẽ, tử tế nhất trong nhà họ Biên là Biên Chiến, tiếc là còn trẻ hy sinh.”
Khương Tri Tri từng gặp Biên Chiến, Phương Hoa nhắc đến, cô đột nhiên nhớ đây Biên Tiêu Tiêu từng khoe khoang với cô rằng, bất cứ khi nào cô gặp khó khăn, nhất định sẽ giúp đỡ.
Vậy mà bây giờ cô tù lâu như , đó vẫn xuất hiện?
Phương Hoa khuấy nồi nước đang sôi, những chiếc há cảo tròn trịa nổi lên mặt nước.
Thương Hành Châu ghé sát : “Bác gái, há cảo bác gói quá, là ngon , cháu sắp chảy nước miếng đây .”
Phương Hoa bật : “Thằng bé , miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Thương Hành Châu nghiêm túc: “Cháu thật đấy ạ, cháu luôn khen cháu là đứa trẻ thành thật.”
Phương Hoa nhóc chọc : “Mẹ cháu dạy cháu thật. Mẹ cháu tên gì thế?”
Thương Hành Châu suy nghĩ mà buột miệng: “Tô Cẩn ạ. Bố cháu là Bắc Kinh, cháu là Ma Đô.”
Phương Hoa cũng nghĩ nhiều, chỉ đoán Thương Thời Nghị chắc là đến Ma Đô cưới vợ ở đó.
Bát há cảo nóng hổi bưng lên bàn, Thương Hành Châu còn quen thuộc hơn cả ở nhà , nhanh chóng lấy đũa và đĩa.
Khương Tri Tri cũng xong phần tỏi giã.
lúc đó, điện thoại bỗng reo lên, Chu Tây Dã máy.
Chỉ trong mười mấy giây, cúp máy.
Chu Tây Dã bước tới, vẻ mặt chút nặng nề: “Biên Hải Dân tự sát trong bệnh viện !”
Phương Hoa cầm đũa, sững một chút: “Chết ?”
Rồi bà lấy vẻ bình tĩnh, giục Chu Tây Dã: “Mau xuống ăn há cảo , để nguội mất ngon.”