Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 140: Ngoại Truyện 2: Thân Thế Lục Thành Minh
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:09:21
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một buổi chiều xuân tươi sáng, trong sân nhỏ, những khóm hoa hồng mới trồng đang đ.â.m chồi non.
Thẩm Tịnh Thư đeo đôi găng tay vải thô, đang cẩn thận vun đất gốc hoa, chồng bà là Hoa Bình An cầm bình tưới bên cạnh, thỉnh thoảng đưa cho bà chiếc xẻng nhỏ.
"Cây Hồng Song Hỷ trồng ở đây, khi nở hoa sẽ hướng thẳng cửa sổ phòng khách." Hoa Bình An cúi xuống điều chỉnh vị trí của khóm hoa.
Thẩm Tịnh Thư nhận lấy chiếc xẻng đưa, đuôi mắt nheo với những vết chân chim: "Giống hoa hơn nhiều so với những cây hồng già trồng trong khu tập thể ngày ."
"Đương nhiên ." Hoa Bình An vặn nắp bình, tưới nước từ từ, "Sân nhà chúng hướng Nam, ánh sáng đầy đủ, đợi đến tháng Năm, chắc chắn nở rộ còn tưng bừng hơn cả công viên."
Thẩm Tịnh Thư dừng tay, chồng với chút cảm khái: "Hồi còn ở nhà họ Lục, em cũng trồng hồng, tiếc là lúc nào cũng tâm trạng chăm sóc."
"Thành Châu từ nhỏ trường quân sự, ăn ở đều trong trường, còn Thành Minh thì ở nhà, em chăm sóc . Hắn kén ăn, lóc đòi ăn cơm nhà nấu chứ chịu ăn cơm tập thể. Lúc đó, bố cho thuê giúp việc, sợ bàn tán lưng, nên việc bếp núc trong nhà đều do một tay em lo."
"Nói sợ , hồi trẻ em cũng chẳng việc nhà gì, khi kết hôn mới học lỏm , ngờ suốt mấy chục năm trời. Thật , em ghét nhất là việc nhà."
Những nỗi oan ức chẳng với ai, giờ đây tiêu tan từ lâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy chạnh lòng mà thôi.
Làm thể sống với ai cũng như chứ?
Nhìn thấy cuộc sống hàng ngày ngọt ngào của con trai con dâu, chồng hiện tại chăm sóc chu đáo, bà mới cuối cùng cảm nhận hương vị của việc che chở, nâng niu khi là một phụ nữ.
"Bình An, giá như gặp sớm hơn thì ."
Như bà chịu nhiều khổ cực, nhiều đường vòng đến thế.
Hoa Bình An đặt bình tưới xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dính đất của bà, đau lòng : "Bây giờ gặp cũng muộn, chúng còn nhiều thời gian, sẽ cùng em từ từ già . Những việc em thích, đều sẽ cùng em ."
Hai đang chuyện lãng mạn, thì bên ngoài sân bỗng một phụ nữ trung niên tiều tụy bước .
Thẩm Tịnh Thư: "Đồng chí, chị tìm ai?"
"Chị Thẩm, em là Lưu Ngọc Mai, em gái của Lưu Ngọc Hương."
Thẩm Tịnh Thư chút ấn tượng với cái tên .
Người phụ nữ hình như là em gái vợ đồng đội của Lục Chấn Hoa.
Cũng chính là dì ruột của Lục Thành Minh.
Hồi đó khi Lục Chấn Hoa bế đứa con nuôi về nhà, đó là con của đồng đội hi sinh.
Thẩm Tịnh Thư vỗ nhẹ đất tay, thái độ xa cách mà lịch sự: " và Lục Chấn Hoa ly hôn, với Lục Thành Minh càng quan hệ gì, chị đến tìm việc gì?"
Lưu Ngọc Mai rụt rè liếc Hoa Bình An khí chất ôn hòa bên cạnh, mới ấp úng mở lời:
"Chị Thẩm, chị gái em năm nay bệnh mất . Trước lúc , chị kể hết thế của Thành Minh cho em . Thật Thành Minh ... là con đẻ của Lục và chị gái em, sinh sớm hơn con trai nhà chị nửa năm."
Trong sân lặng một chút.
Thẩm Tịnh Thư chỉ nhướng mày, mặt hề gợn lên một tia sóng gió nào, những năm nay bà sớm chút phỏng đoán về phận của Lục Thành Minh. Nếu thật sự là con của đồng đội, thể nào thiên vị rõ ràng đến thế, nhiều lắm chỉ là đối xử công bằng như với Thành Châu.
"Tiếp tục ." Thẩm Tịnh Thư với giọng bình thản.
Lưu Ngọc Mai sự bình tĩnh của bà cho chút luống cuống: "Em... nhà em gặp chút khó khăn, chồng em t.a.i n.ạ.n xe mất , đội vận tải cũng đền bù, nhà em còn ba đứa con trai nuôi. Em tìm Thành Minh, nhưng chẳng thèm tiếp em. Em tìm Lục, Lục cũng giúp. Em thực sự hết cách , sống nổi nữa..."
"Vậy thì liên quan gì đến ? Đừng với chị một phần quan hệ nào, cho dù với Lục Chấn Hoa ly hôn, cũng sẽ giúp chị."
"Chị Thẩm, chị... chị thể nhẫn tâm thế, đều là phụ nữ, đều con trai, chị cũng thông cảm cho cảnh khó khăn của em . Hồi đó chị gái em ốm, đều do em một tay chăm sóc rời, tốn tiền tốn sức, chị mới tìm Lục, để thể diện cho các chị. Nếu , chị sớm tìm Lục !"
" cần thể diện, chị gái chị mà sớm đến gây chuyện, sớm ly hôn với Lục Chấn Hoa . Nói , đều tại hai chị em các chị, nào cũng kín miệng, hại sống những năm tháng khổ sở trong nhà họ Lục như . đ.á.n.h đuổi chị khỏi cửa là tu dưỡng , chị còn ngược giúp chị? Chị bình thường đấy?"
Thẩm Tịnh Thư đẩy ngược đối phương đến mức nên lời.
Lưu Ngọc Mai đành về phía Hoa Bình An: "Anh, giúp em với chị dâu, em cũng mượn tiền , em thể giúp việc cho nhà chị, gì cũng , chỉ cần cho em chút tiền, để em nuôi con trai lớn lên."
Hoa Bình An thản nhiên chút biểu cảm: "Nhà chúng đều theo phu nhân. Chị vẫn nên tìm Lục Chấn Hoa ."
"Đi , sân nhà chúng sắp khóa cửa ." Thẩm Tịnh Thư đẩy Lưu Ngọc Mai ngoài.
"Anh... giúp em với, thương hại em ..." Lưu Ngọc Mai quỳ xuống đất, ôm chặt lấy cẳng chân Hoa Bình An, nhất quyết chịu .
Hoa Bình An lạnh mặt : "Chị buông , sẽ báo công an!"
Thẩm Tịnh Thư vẻ trong nhà: " gọi điện cho công an ngay bây giờ."
Lưu Ngọc Mai rốt cuộc vẫn sợ vướng chuyện, miễn cưỡng buông tay , dậy bước ngoài.
Đuổi xong , Hoa Bình An ôm nhẹ vai Thẩm Tịnh Thư, quan tâm hỏi: "Không chứ, Tịnh Thư?"
"Buồn nôn!" Thẩm Tịnh Thư tức giận thôi, "Thật quá buồn nôn, Lục Chấn Hoa cái đồ vô đó lừa em gần ba mươi năm! Nếu cái Lưu Ngọc Mai tìm đến cửa, em còn khi kết hôn còn với khác... Lục Thành Minh chỉ lớn hơn Thành Châu nửa tuổi, tức là nửa năm khi em và đăng ký kết hôn, vẫn còn đang với phụ nữ khác..."
Hoa Bình An vỗ nhẹ lưng bà: "Không , tất cả đều qua ."
Thẩm Tịnh Thư lắc đầu, tức đến mắt đỏ hoe: "Hắn thực sự em buồn nôn, đàn ông đáng ghét đến thế, em thật ngốc, chăm sóc con trai suốt mười mấy năm trời!"
...
Lại một ngày cuối tuần nữa, trong sân nhà Thẩm Tịnh Thư thoang thoảng mùi cơm canh.
Tô Đào đang chơi bóng cùng Tinh Tinh trong sân, Thẩm Tịnh Thư ở trong bếp, Lục Thành Châu khiêng bàn ăn giữa sân, cả nhà chuẩn ăn trưa ngoài trời.
Hôm nay Hoa Bình An thăm đồng nghiệp, trưa nhà.
lúc bàn ăn bày đầy thức ăn, cả nhà đang quây quần quanh bàn, thì ở cổng sân bỗng xuất hiện một bóng .
Lục Chấn Hoa cầm hai hộp bánh ở cổng sân, sắc mặt mang theo nỗi buồn thể xóa nhòa. Dạo ông già nhiều, tóc gần như bạc trắng.
"Tịnh Thư, Thành Châu..." , ông khản giọng lên tiếng, " đến thăm Tinh Tinh."
Thẩm Tịnh Thư liền tức giận kìm , phập một tiếng ném đôi đũa về phía ông : "Lục Chấn Hoa, Ông cút ngay cho ! Nhà chào đón ông!"
Lục Thành Châu cũng lạnh lùng chằm chằm ông .
Tô Đào ôm chặt Tinh Tinh lòng, sắc mặt cũng vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-140-ngoai-truyen-2-than-the-luc-thanh-minh.html.]
Lục Chấn Hoa thấy tất cả đều chào đón , trong lòng chua xót khó tả, cảm xúc đột nhiên dâng trào: "Tịnh Thư! Bà nhẫn tâm như ? Không cho xem cháu gái ruột của , cũng cho con trai nhận là bố, ai như bà ! Bà thật quá đáng!"
"Còn Thành Minh và Hiên Hiên, dù nó cũng gọi bà bằng hơn hai mươi năm, Hiên Hiên cũng gọi bà là bà nội, bà thật sự nghĩ đến họ chút nào, thăm họ chút nào ?!"
Ông nhắc đến chuyện thì thôi, nhắc đến, Thẩm Tịnh Thư ngay cả chút bình tĩnh cuối cùng cũng giữ , chụp lấy chiếc đĩa bàn ném thẳng Lục Chấn Hoa: "Ông còn mặt mũi nào nhắc đến cái đứa con hoang ông đẻ với Lưu Ngọc Hương!"
"Ông lừa hơn hai mươi năm, ông thật là đồ... Lục Chấn Hoa cái đồ già khốn nạn, ông c.h.ế.t !"
Thẩm Tịnh Thư nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng Lục Chấn Hoa.
Lục Chấn Hoa sắc mặt lập tức tái nhợt, môi run run: "Tịnh Thư, bà... bà ..."
" ?" Thẩm Tịnh Thư lạnh, "Lưu Ngọc Mai tìm đến tận cửa ! Lúc chúng xem mặt ông gì nhỉ, ông từng yêu đương với ai! Hừ! Thật là mỉa mai! Một đàn ông từng yêu đương với ai, con trai lớn hơn con đẻ của nửa tuần tuổi!!"
Bà càng càng kích động, giọng run lên: "Lục Chấn Hoa, ông coi là đồ ngốc lừa gạt suốt bao nhiêu năm! Bắt nuôi con riêng của ông như con đẻ, còn thiên vị nó khắp nơi, bỏ mặc Thành Châu. Có ông cảm thấy đắc ý , cảm thấy chắc chắn cả đời bưng bít, ông giật dây trong lòng bàn tay, cái đồ vô đạo đức như ông đáng xuống địa ngục!"
Lục Chấn Hoa mặt tái mét, như ai điểm huyệt, ngây sững tại chỗ.
Lục Thành Châu bên cạnh Thẩm Tịnh Thư, ánh mắt lạnh lẽo như dao.
"Mời ông rời . Sau cũng đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng nữa."
Anh lên tiếng với Lục Chấn Hoa, giọng chút nhiệt độ.
Tinh Tinh trong lòng Tô Đào: "Mẹ ơi, con thích ông nội, ông nội là kẻ !"
Tô Đào sửa lời con gái, chỉ vỗ nhẹ lưng con, ánh mắt khinh bỉ liếc Lục Chấn Hoa.
Không trách chồng tức giận như , chuyện thật quá đáng buồn nôn.
Đối diện với ánh mắt khinh thường, ghê tởm của cả nhà, Lục Chấn Hoa cuối cùng cũng chịu nổi nữa, loạng choạng lùi hai bước, hộp bánh trong tay rơi một tiếng xuống đất.
"Xin Tịnh Thư, xin ..." Ông lẩm bẩm, giọng mang theo sự cầu xin cuối cùng, "Em giải thích, với Lưu Ngọc Hương tình cảm, chúng chỉ là tai nạn, chuyện gì xảy đêm đó, cho đến khi cô sắp sinh mới tìm , kể chuyện đêm đó, mới với cô ..."
"Cô nhất quyết sinh đứa con , nhưng lúc đó đang kết hôn với em, chia tay em, nên dám thật với em. Cô sinh con tổn thương cơ thể, thể nuôi con, hơn nữa cô còn trẻ, mang theo con sẽ khó tái giá, nên bảo bế con về."
"Lúc đó em đang mang bầu, càng dám thật, chỉ thể dối là con của đồng đội hi sinh."
Thẩm Tịnh Thư: "Vậy tại ông thiên vị Lục Thành Minh? Rõ ràng ông còn nợ và Thành Châu nhiều hơn!"
Lục Chấn Hoa: " thiên vị, Thành Châu bà và , còn Thành Minh từ nhỏ xa , rõ ràng cha nhưng thể nhận, chỉ thể quan tâm nó nhiều hơn một chút để bù đắp."
Thẩm Tịnh Thư: "Hừ, và Thành Châu thật là xui xẻo tám đời! Ông cút ! Cút nhanh lên!"
Lục Chấn Hoa sâu những trong nhà một nữa, tuyệt vọng .
"Khoan ." Thẩm Tịnh Thư đột nhiên gọi ông , bước lên phía .
Trên mặt Lục Chấn Hoa lóe lên một tia vui mừng, "Tịnh Thư."
Ông tưởng Thẩm Tịnh Thư nỡ lòng.
Ai ngờ, Thẩm Tịnh Thư đến bên cạnh ông , nhón chân lên thì thầm bên tai: "Lục Chấn Hoa, tại thích chuyện đó với ông ? Vì kỹ thuật của ông thật sự quá tệ, mỗi đều diễn. Sau khi lấy Bình An, mới hiểu đàn bà là thế nào. Điều kiện cứng của hơn ôngnhiều lắm!"
"Được , giờ mày thể ."
Thẩm Tịnh Thư lùi , lạnh ông .
"Thẩm Tịnh Thư, bà..."
Sắc mặt Lục Chấn Hoa giờ đây thể dùng từ tái nhợt để miêu tả, mà là đỏ trắng đen, ba màu chuyển đổi.
Người đàn ông ở bất kỳ độ tuổi nào, đều thể chịu đựng việc tấn công phương diện đó.
Đó là liên quan đến phẩm giá của đàn ông.
Lục Chấn Hoa hổ đầu, bước nhanh .
Trong sân trở yên tĩnh.
Cũng là báo ứng , lâu đó Lục Thành Minh vì chiếm đoạt công quỹ bắt điều tra.
Lục Chấn Hoa bảo , nhưng ai đ.â.m chuyện cho báo chí.
Trên báo đăng tin Lục Thành Minh bắt, Lục Chấn Hoa vận hành cũng kịp thời gian.
Cuối cùng tội danh thành sự thật, vì tiền khổng lồ, Lục Thành Minh kết án hai mươi lăm năm.
Lục Chấn Hoa tin, huyết áp một cái vững, nhập viện.
Con dâu Mạnh Yên còn trẻ như , chờ đợi một đàn ông hai mươi lăm năm, chịu đựng hai năm liền ly hôn cải giá.
Con trai Lục Hiên gửi nuôi ở nhà ông bà ngoại.
Lục Chấn Hoa vì chuyện của Lục Thành Minh, khác nắm điểm yếu, trực tiếp nội thủ nghỉ hưu sớm.
Đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, chỉ thể trôi qua trong viện dưỡng lão.
Không con cháu, cháu nội cũng ông , trực tiếp trở thành ông già cô độc.
Ngày ngày những ông già nghỉ hưu khác trong viện dưỡng lão, hôm nay con đến thăm, ngày mai cháu đến chơi, hoặc ngày lễ Tết đều về nhà đoàn tụ gia đình, chỉ ông ai hỏi han.
Thật thê thảm.
Mỗi thấy cảnh gia đình khác vui vẻ hạnh phúc, ông đều vô cùng hối hận, từng hai con trai một con gái, còn vợ , đến bước ?
Hối hận!
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thật quá hối hận!
Nếu cuộc đời thể thì ...