“Hả. Một câu ‘xin ’ là xóa sạch món nợ giữa chúng ?”
Lục Thành Châu xuống cô, ánh mắt như lưỡi d.a.o băng lạnh lẽo lướt qua từng phân khuôn mặt cô.
Xong , quả nhiên là đến tính sổ với cô.
Tô Đào hoảng hốt đảo mắt sang hai bên, răng khểnh c.ắ.n nhẹ môi , trong vô thức thốt : “Vậy... ... em thể trả tiền cho , trả hết tiền đây tiêu của …”
“Đủ !”
Lục Thành Châu lạnh lùng ngắt lời, giọng lộ vẻ hoang đường khi tổn thương, “Em nghĩ tìm em chỉ vì đòi tiền?”
Không vì tiền, là vì cái gì?
Rõ ràng hôm qua còn thấy thiết yêu đương với một nữ đồng chí khác.
Giọng Tô Đào thiếu tự tin: “Nếu cảm thấy hả giận... em còn thể bồi thường cho một khoản, cứ giá , miễn đừng quá vô lý là ...”
Dù cô còn nuôi con, chắc chắn thể đem hết tiền dành dụm mấy năm nay đền cho .
“Tô Đào, em đúng là giỏi thật đấy!”
Hắn tìm cô ba năm trời.
Cô dùng tiền để đuổi !
Bàn tay lớn của Lục Thành Châu đang kẹp chặt cổ tay cô đột nhiên dùng lực, đôi mắt m.á.u đỏ cuồn cuộn bão tố, như nuốt sống mặt.
là điên mới để cô nhục như !
Cổ tay đau đến mức như bóp gãy, Tô Đào rít lên một tiếng, lập tức nhăn mặt đỏng đảnh, “Lục Thành Châu, đau em …”
Đôi mắt hạnh nhân của cô dâng lên một tầng sương mờ nhạt, ướt át, đáng thương vô tội.
Lục Thành Châu tim co thắt , lực tay buông lỏng vài phần, đó kìm chế cứng nhắc buông tay xuống, các đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tô Đào thăm dò cử động cổ tay đau, giọng điệu mang theo sự oán hận và nũng nịu mà ngay cả bản cũng nhận , “Anh đổi , đây động tay động chân với em bao giờ…”
Trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy sẽ tổn thương .
Dù bây giờ trông như sắp giông bão, sấm chớp đùng đùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-110.html.]
Trong lối cầu thang chật hẹp, hai đối diện như , một sắc mặt âm trầm, trong mắt nén giận dữ, một nhăn mặt đỏng đảnh thỉnh thoảng vẩy vẩy cổ tay.
Bầu khí giằng co.
Ngay lúc , một giọng trẻ thơ non nớt vang lên: “Mẹ ơi, bố ơi, các đang gì thế?”
Tiểu Tinh Tinh tỉnh dậy đòi b.ú sữa, thấy , liền tự trèo xuống giường, thấy cửa mở, tò mò một lúc, liền mở cửa ngoài.
Còn men theo cầu thang xuống.
Kết quả đến đầu cầu thang, liền thấy và bố ở đây.
“Mẹ ơi bố ơi, con đói quá, uống sữa.”
Tô Đào tỉnh táo , lúng túng vội vàng bước tới bịt miệng con gái, “Tinh Tinh, đây bố.”
Đừng gọi bậy chứ.
Vốn dĩ Lục Thành Châu tức giận vì đỡ đạn, bây giờ Tiểu Tinh Tinh còn gọi là bố, đây chẳng là đổ thêm dầu lửa .
Tiểu Tinh Tinh mở to đôi mắt tròn xoe, hai bên đỉnh đầu mấy sợi tóc xoăn xoăn động đậy, đầy nghi hoặc Lục Thành Châu, “Đây chính là bố mà.”
Nói xong Tiểu Tinh Tinh chu môi xoa bụng, với Tô Đào: “Mẹ ơi, con đói, uống sữa.”
Tô Đào khó xử ngoài, chiếc bình sữa trong tay, sáng sớm trời lạnh, con mặc ít, cô bế con lấy sữa bất tiện, chỉ thể đưa con lên một chuyến .
Cô định nắm tay con gái, Tiểu Tinh Tinh vài bước chạy đến chỗ Lục Thành Châu, hai cánh tay nhỏ vòng qua, ôm lấy bắp chân Lục Thành Châu.
“Bố ơi, bế bế.”
Lục Thành Châu cúi đầu cục bánh bao nhỏ bên chân, trong lòng đó vô cớ mềm , ngay cả khi bản kịp phản ứng, cúi xuống bế đứa trẻ lên.
Tiểu Tinh Tinh cánh tay rắn chắc của Lục Thành Châu, cánh tay nhỏ đặt lên vai Lục Thành Châu, chớp chớp đôi mắt to mặt bên của .
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tô Đào ngờ Lục Thành Châu bế con, và là ảo giác của cô , cảm giác sắc mặt Lục Thành Châu dường như lạnh lẽo như lúc nãy nữa.
Thôi kệ, trời cao đất rộng, con gái cô đói là lớn nhất, Tô Đào vin đấy mà leo, đ.á.n.h kẻ , đôi môi đỏ khẽ nhếch, đối với Lục Thành Châu nở nụ rạng rỡ: “Lục Thành Châu, giúp em trông con vài phút nhé, em lấy sữa, sẽ về ngay, ơn đó!”
Vứt lời, Tô Đào xách bình sữa vội vã chạy .