Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:08:41
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là chồng là yêu?
“Đều .”
Giọng của Tô Đào thoảng chút thất vọng và đau lòng.
Người phụ nữ trung niên câu trả lời liền đây là khẩu bất tâm phi, “Hai các cô chắc là xảy mâu thuẫn ? Hai sống với thì gì chuyện cãi vã, bình tĩnh vài hôm cho hết giận là , hai trông xứng đôi như , nếu chia tay thật thì tiếc lắm.”
“Không cãi vã, cũng chia tay, là em chuyện thể nào tha thứ .” Tô Đào cẩn thận cất tấm ảnh trong túi, dám thêm nữa.
Chỉ khi xa cách, cô mới phát hiện nhớ Lục Thành Châu đến nhường nào.
Chỉ là một đêm thêm một buổi sáng gặp, cô bắt đầu nhớ .
Người phụ nữ trung niên thấy cô như là vẫn buông bỏ , chắc chắn yêu sâu, còn yêu, chia tay chứ? Biển mênh mông, tìm thích khó khăn bao!
“Tiểu đồng chí, cô đừng bi quan như , với khuôn mặt của cô, chỉ cần là chuyện g.i.ế.c phạm pháp, cô cứ nũng nịu một chút, dỗ dành yêu của cô một chút, chắc chắn sẽ tha thứ cho cô thôi.”
“Không, dỗ .” Tô Đào đặt vị trí của Lục Thành Châu mà nghĩ, cô cảm thấy bản thật quá đáng, lấy chân tâm đối đãi cô, mà cô coi như kẻ đỡ đạn.*
Không đàn ông nào sự thật vẫn thể chọn tha thứ.
Đặc biệt là một kiêu ngạo như , vốn dĩ thiếu nữ đồng chí nào thích, trừ khi điên mới tha thứ cho cô, cam tâm để cô giẫm lên lòng tự trọng của .
Nghĩ đến việc thể gặp nữa, mắt Tô Đào đỏ lên, nước mắt ngừng tuôn .
Thấy cô vài câu đau lòng , phụ nữ trung niên sốt ruột vô cùng, cũng tò mò vô cùng: “Tiểu đồng chí, rốt cuộc cô chuyện gì thể tha thứ ?”
Chuyện Tô Đào giấu quá lâu, luôn một gánh vác, từng với ai, thực cô cũng cần để giãi bày, dì mặt thiện cảnh mắt dù cũng quen cô, cũng giống như một bạn mạng , xuống tàu sẽ còn giao thiệp nữa, Tô Đào đành :
“Em… t.h.a.i với khác .”
Hả?
Tai phụ nữ trung niên dường như vang lên một tiếng sét, lâu lâu lấy tinh thần.
Cái …
Hoàn hồn vài giây mới khỏi kinh ngạc, chuyện quả thật chút thể tha thứ.
Tô Đào nghẹn ngào : “ em với đó căn bản quen , cũng tình cảm gì, là bất đắc dĩ mới quan hệ thôi, tổng mà , em thích đó…”
“Em bỏ cái t.h.a.i , nhưng giấy phê duyệt, bệnh viện căn bản nhận, cứ thế kéo dài đến bây giờ, qua thời điểm nhất , chỉ thể sinh thôi… sinh em càng thể ở cùng , bởi vì chỉ cần thấy đứa trẻ , sẽ lúc nào cũng nhắc nhở về chuyện em lừa dối…”
Cuối cùng cũng bí mật giấu trong lòng lâu, Tô Đào thở dài một thật dài.
Cô quá bồng bột , nên chuyện bí mật như với khác.
cũng cả.
Dù cô để ý nhất cô là kẻ lừa dối , cách của khác cũng quan trọng lắm.
Sau khi Tô Đào xong những điều , phụ nữ trung niên lên tiếng nữa. Chỉ thỉnh thoảng cô một cái đầy thông cảm, thở dài thành tiếng, dường như tiếc nuối.
Quả nhiên việc cô , trong mắt bất kỳ ai cũng đều thể tha thứ.
Con tàu tiếp tục lắc lư tiến về phía .
Tô Đào chạy trốn đó căn bản bất kỳ kế hoạch nào, cũng , cô mang theo một cái thai, một chạy đến tỉnh khác, đất lạ, khó định, đến chuyện kết hôn mà sinh con, bệnh viện còn nhận nữa.
Vì cô định về Nam Dương tìm cha nuôi và Mỹ Quyên , bây giờ cô chỉ còn thể cầu cứu gia đình họ Hà mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-100.html.]
Con tàu lắc lư cả một ngày, cuối cùng cũng đến Nam Dương, phía còn qua vài trạm nữa, chỉ là Tô Đào xuống ở Nam Dương.
Người phụ nữ trung niên cũng xuống ở Nam Dương, hai chia tay sân ga khi , phụ nữ còn để cho Tô Đào một địa chỉ liên lạc.
“Tiểu đồng chí, họ Thành, tên Thành Huệ Quỳnh, đây là địa chỉ nhà khách của ở Nam Dương, còn đây là địa chỉ cơ quan của ở Hải Thị, nếu cô gặp khó khăn, thể liên lạc với .”
Suốt chặng đường, phụ nữ trung niên ít chăm sóc Tô Đào, lấy nước cho cô, mang cơm, lúc cô vệ sinh còn giúp trông đồ, đôi khi nhãn duyên kỳ diệu là , phụ nữ trung niên cảm thấy Tô Đào đáng yêu, chăm sóc cô một chút, dù chuyện xảy với cô, cũng cô bằng con mắt thiên kiến.
“Dì Thành, cháu họ Tô, hẹn gặp .” Tô Đào nghĩ đến chuyện tìm đối phương giúp đỡ, dù cũng chỉ là dưng tình cờ gặp gỡ, khách sáo một chút thôi, cô thể coi là thật .
Tô Đào xách hành lý đến nhà họ Hà.
Đi quá vội vàng, cô còn kịp gửi điện báo .
May là hôm nay là thứ Bảy, cả nhà họ Hà đều ở nhà, thấy Tô Đào về vô cùng kinh ngạc, vây quanh đón cô nhà.
“Tiểu Tô, mau đây, hành lý đưa chú.”
“Đi đường mệt , đây uống nước.”
“Tô Tô! Nhớ lắm, còn tưởng lâu lắm mới gặp .”
Hành lý trong tay Tô Đào Hà phụ đón lấy, Hà mẫu rót nước cho cô, Hà Mỹ Quyên thiết khoác tay cô, Tô Đào bỗng nhiên , may mắn cô còn họ, thì cô cũng sẽ phiêu bạt .
“Mẹ nuôi, bố nuôi, chị Mỹ Quyên.” Mắt Tô Đào đỏ hoe, chào, Hà Mỹ Quyên kéo xuống ghế sô pha.
Hà Mỹ Quyên: “Tô Tô, hôn sự của em với đồng chí Lục thế nào ? Gia đình dễ ở ?”
Hà phụ Hà mẫu cũng phản ứng : “Ừ, tiểu Tô, gia đình tiểu Lục thế nào? Có đối xử với cháu ?”
Tô Đào về cũng định tiếp tục giấu gia đình họ Hà, thành thật kể chuyện xảy .
Hà mẫu mặt mày đầy xót thương: “Đứa bé giống Mỹ Quyên , ngốc thật, chuyện lớn như sớm với chúng , cứ tự nhịn ở đó tìm cách.”
“Tô Tô, , chúng sẽ giúp cháu, cháu một đối mặt , đừng sợ.” Mỹ Quyên ôm lấy Tô Đào, cô trải qua chuyện , hiểu cảm giác của Tô Đào lúc .
Hà phụ rốt cuộc là đàn ông, phụ nữ đang bận thương cảm, ông bắt đầu suy nghĩ vấn đề thực tế: “Tiểu Tô, đồng chí Lục phận đặc thù, chuyện , truy cứu trách nhiệm của cháu ?”
“Cháu , chắc là ?” Tô Đào lắc đầu, chút mơ hồ, cô từng nghĩ Lục Thành Châu sự thật sẽ hận cô, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy sẽ gì cô.
“ cháu dám đối mặt với nữa…”
Nói cô ích kỷ cũng , hư tâm cũng , dù cô cũng mặt mũi nào đối mặt với , dám đối mặt với , mặt cô còn dùng biểu cảm gì, chỉ cần nghĩ đến là lạnh cả sống lưng.
Hà phụ : “Thái độ của đồng chí Lục còn rõ ràng, vạn nhất hồi vị , truy cứu trách nhiệm của cháu, gán cho cháu cái tội danh gì đó, thì khó lắm. Vì tung tích của cháu giấu kỹ, nhất đừng ở Nam Dương nữa, dễ tra .”
“Còn cháu ở đây, ở khu gia đình và nhà máy thực phẩm đều quen cháu, chuyện cháu t.h.a.i giấu , đến lúc đứa trẻ sinh , tiếng đời đáng sợ lắm, ảnh hưởng đến cháu cũng .”
Hà mẫu sốt ruột: “Vậy thì bây giờ?”
Hà Mỹ Quyên: “Bố, bố giúp Tô Tô !”
Hà phụ trầm tư một lúc, Tô Đào: “Tiểu Tô, đơn giản thế , bố một bạn học cấp ba ở nhà máy thực phẩm Hải Thị, vặn dạo sắp qua đây học tập, cô , gia đình ở địa phương cũng quan hệ, bố sẽ chuyện với cô , xem thử thể sắp xếp cho cháu đến bệnh viện ở Hải Thị sinh đẻ , như cháu cũng chịu đựng lời đàm tiếu. Cho dù nhà họ Lục truy cứu trách nhiệm của cháu, cũng dễ tìm cháu.”
Tô Đào cũng chủ ý gì, cô thể tự lực cánh sinh, lo tìm việc, nhưng thời đại , gì cũng cần giấy tờ chứng minh, cần giấy phê duyệt, đây chỉ dựa năng lực cá nhân của cô thể giải quyết , đây cũng là lý do cô về cầu cứu gia đình họ Hà.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đi Hải Thị ? Hình như cũng .
Dù cô chỉ một , cũng như thôi.