Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 92: Được cứu

Cập nhật lúc: 2025-12-21 16:24:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thế Xương phát điên, , cứ vung nắm đ.ấ.m đập phá lung tung khắp nơi!

 

Chỉ là còn kịp đập trúng, thì bỗng nhiên, một bàn tay từ phía vươn tới, chẹn lấy cánh tay , mạnh mẽ bẻ quặt lưng.

 

"Đừng nhúc nhích!"

 

"Không nhúc nhích!"

 

Cùng với những tiếng quát giận dữ truyền đến, Lâm Uyển Thư thấy bảy tám mặc quân phục xuất hiện.

 

Trong đó, đang trói gã Thẩm Học Văn thì là ai?

 

"Anh Thẩm!"

 

Lâm Uyển Thư chút kinh ngạc, xuất hiện ở đây?

 

Thẩm Học Văn thấy bộ dạng chật vật của Lâm Uyển Thư, cũng doạ cho nhẹ.

 

"Em dâu, em ở đây?"

 

Biết cứu, Lâm Uyển Thư cũng thả lỏng.

 

" Mấy hôm em thấy ông lão gãy xương chân, suýt c.h.ế.t núi nên mang chút t.h.u.ố.c cho ông. Không ngờ gặp đám , bọn họ còn định chuyện bất chính với em!"

 

Vừa , Lâm Uyển Thư liền kể chuyện ban nãy phận, mà bọn họ vẫn ngủ với vợ quân nhân!

 

Nghe thấy những lời , Thẩm Học Văn thiếu chút nữa là tức điên!

 

"Mẹ kiếp! Lũ rùa con các dám động vợ quân nhân ? Cứ chờ đấy cho !"

 

Vừa nghĩ đến chuyện vợ của em suýt chút nữa đám cầm thú nhục, tức đến mức run lên.

 

Những khác cũng tức giận vô cùng, lúc áp giải mấy tên càng hề nương tay, chỉ thấy mấy tiếng "rắc rắc", như là tiếng xương khớp trật, đó là mấy tiếng kêu la t.h.ả.m thiết!

 

"Tha mạng ạ!"

 

"Chúng dám nữa !"

 

mấy lính vẫn cảm thấy hả giận! Đó là vợ quân nhân cơ mà, thử đặt cảnh xem, nếu vợ một đám giở trò bất chính, bọn họ chỉ hận thể b.ắ.n c.h.ế.t mấy tên đó ngay tại chỗ!

 

Ra tay với vợ của quân nhân ư?

 

Sao bọn chúng dám?

 

Bọn đều khống chế, Lâm Uyển Thư đang định gọi tới cứu Tôn Hải Đạo thì phát hiện hai bóng mặc quân phục xổm bên cạnh ông .

 

"Lão Tôn, ông ?"

 

Lưu Tùng Thanh thấy ông chỗ nào lành lặn, trong lòng tràn đầy bi thương và khó chịu.

 

Một nhân vật như sỉ nhục đến mức !

 

Chuyện thể khiến đau lòng cho ?

 

"C.h.ế.t... ..."

 

Tôn Hải Đạo thở hổn hển, khó khăn một tiếng, đầu Lâm Uyển Thư.

 

"Nha đầu... con mau xem Miêu Miêu..."

 

Vừa hung hiểm như , con bé hề lên tiếng, ông sợ nó doạ sợ !

 

Nghe , Lâm Uyển Thư mới đột nhiên nhận con gái im lặng đến lạ thường.

 

"Miêu Miêu, con ? Nói gì con!"

 

Giọng run rẩy, cô vỗ vỗ m.ô.n.g con bé, đó mới đưa tay cởi địu, bế con bé ngực.

 

Vừa bế bé con lòng, Lâm Uyển Thư còn kịp kiểm tra xem con bé thương , thì cô bé vươn hai tay , ôm chặt lấy cổ cô.

 

"Đừng sợ, đừng sợ, ở đây."

 

Lâm Uyển Thư đau lòng tự trách.

 

ngờ sức chiến đấu của gã mạnh đến , ngay cả bột ớt ma quỷ cũng thể hạ gục !

 

Mặc dù là vì Tôn Hải Đạo tự sát, cô mới lên tiếng thu hút bọn tới.

 

t.a.i n.ạ.n bất ngờ vẫn khiến Lâm Uyển Thư áy náy sợ hãi.

 

Không dám tưởng tượng nếu bé Miêu Miêu xảy chuyện gì, cô sống thế nào?

 

Mà lúc Thẩm Học Văn mới thấy cô mà còn địu cả bé Miêu Miêu đến đây.

 

Nhìn thấy hai con một lớn một nhỏ, cũng sợ hãi thôi.

 

Nếu hai họ xảy chuyện gì, dám tưởng tượng Tần Diễn sẽ phản ứng gì nữa!

 

"Miêu Miêu, con ? Bác đến , con đừng sợ nhé!"

 

Tiến lên phía , nhẹ giọng hỏi, như thể sợ cô bé giật .

 

Mà ngay lúc , bé con vốn hề lên tiếng, vỗ vỗ vai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-92-duoc-cuu.html.]

 

"Hông... xợ..."

 

Giọng rõ ràng, nhưng hành động rõ ràng là đang an ủi .

 

Lâm Uyển Thư ngờ con gái những sợ, mà ngược còn an ủi , nhất thời chút phản ứng kịp.

 

"Miêu Miêu, con chứ?"

 

Vừa , cô bế con bé xa một chút, xem sắc mặt của con bé thế nào.

 

điều ngoài dự đoán của cô là, trong đôi mắt to tròn của bé con hề sự sợ hãi, chỉ vẻ nghi hoặc, như thể hiểu chuyện gì mới xảy .

 

Có lẽ cảm nhận tâm trạng của cô , bé con đưa tay sờ lên mặt cô.

 

Gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít như cái bánh bao.

 

Trái tim Lâm Uyển Thư tức thì mềm nhũn, cô ôm chặt bé con lòng, viền mắt đỏ hoe.

 

“Mẹ , Miêu Miêu đừng lo lắng.”

 

Bé con hiểu , cũng vươn tay ôm chặt lấy cô.

 

“Tôn lão, vết thương ông nghiêm trọng, chúng đưa ông đến bệnh viện ngay lập tức!”

 

Lưu Tùng Thanh cho binh sĩ tháo tấm ván cửa của chuồng bò xuống, đặt Tôn Hải Đạo lên đó để đưa đến bệnh viện.

 

Tôn Hải Đạo .

 

“C.h.ế.t , đưa đến trạm y tế của thị trấn là .”

 

Khó khăn lắm mới nhận cháu gái, ông còn truyền y thuật cho con bé, Tôn Hải Đạo .

 

Những chắc chắn là đưa ông về Kinh Thị.

 

Sau khi trở về, ai đến khi nào mới thể gặp cháu gái của chứ?

 

Lưu Tùng Thanh đúng là đưa Tôn Hải Đạo về Kinh Thị, thấy ông chịu cùng , vẻ mặt chút khó xử.

 

“Tôn lão, điều kiện ở trạm y tế thô sơ, ông vẫn nên cùng chúng đến bệnh viện huyện băng bó một chút .”

 

Thế nhưng thái độ của Tôn Hải Đạo vô cùng kiên quyết.

 

“Không , lão đây tự kê thuốc, chút vết thương g.i.ế.c .”

 

Cùng lắm thì, cháu gái của ông vẫn còn ở đây mà.

 

Thấy ông thật sự chịu cùng bọn họ, Lưu Tùng Thanh chút sốt ruột, nhưng chẳng ông.

 

thì những gì ông cũng là sự thật, là thần y, tùy tiện kê một thang thuốc, chừng hiệu quả còn hơn cả việc điều trị ở bệnh viện quân khu Văn Thị.

 

Lâm Uyển Thư vốn dĩ đến đây để đưa t.h.u.ố.c trị thương cho ông, lúc thể dùng ngay.

 

“Ông chú, ông uống chỗ t.h.u.ố.c , cháu sẽ cầm m.á.u ở chân cho ông, lát nữa đến trạm y tế của đơn vị sẽ khử trùng và bôi t.h.u.ố.c lên vết thương .”

 

những tìm ông chuyện gì.

 

khi thấy vị sĩ quan giọng Kinh Thị, thái độ vô cùng khách sáo với Tôn Hải Đạo.

 

Cô liền , ông sắp đón về Kinh Thị .

 

Nghe Lâm Uyển Thư gọi ông lão là ông chú, Thẩm Học Văn vô cùng kinh ngạc.

 

“Em dâu, hai …”

 

Anh hỏi về mối quan hệ của họ, nhưng phận của Tôn Hải Đạo bây giờ vẫn còn nhạy cảm, cuối cùng, nuốt những lời định trong.

 

“Ông là sư của ông ngoại cháu, cháu cũng mới chuyện mấy hôm thôi.”

 

Lâm Uyển Thư những đưa đến chuồng bò trong hai năm nay sẽ lượt đón về.

 

Bây giờ thấy cả sĩ quan từ Kinh Thị cũng đến, cô cũng còn né tránh mối quan hệ của họ nữa.

 

Thẩm Học Văn còn kịp kinh ngạc vì vị thần y trong truyền thuyết ở ngay gần đơn vị đóng quân, thì một tin tức chấn động như , thiếu chút nữa là cằm rớt xuống đất!

 

Hèn chi cô chỉ dùng hai thang t.h.u.ố.c chữa khỏi chân cho Tần Diễn.

 

Ông ngoại của là sư của thần y, thể lợi hại chứ?

 

Tôn Hải Đạo nhận lấy bình nước uống.

 

Thuốc trong bình để nguội, nên còn nóng lắm.

 

Lâm Uyển Thư thì bảo lính trẻ xé ống quần của Tôn Hải Đạo , rắc bột t.h.u.ố.c cầm m.á.u lên vết thương của ông.

 

Không bột t.h.u.ố.c công thức gì, mà rắc lên, cái chân vốn đang chảy m.á.u cầm ngay tức khắc.

 

Cả nhóm đều kinh ngạc đến nên lời.

 

Đây rốt cuộc là t.h.u.ố.c gì? Lại thể lợi hại hơn cả t.h.u.ố.c cầm m.á.u đặc hiệu bây giờ ?

 

--------------------

 

 

Loading...