Sau khi bắt năm con cá chép lớn, mặt trời lặn núi, sắc trời non cũng dần chìm bóng tối, hai cùng xuống núi.
Năm con cá , họ dành cho khu nhà thanh niên trí thức hai con, còn ba con lớn hơn thì mang về nhà Dương gia.
Thôi Hội Phương đang cùng Giai Nhân và Hà Lộ lo bữa cơm chiều. Mùi thịt kho tàu thơm lừng bay bên ngoài. Thấy Dương Giai Hòa và Khương Mật trở , Thôi Hội Phương : "Con nghỉ ngơi một lát , chốc nữa là cơm ."
Dương Giai Hòa xách từ trong giỏ trúc ba con cá chép lớn, mỗi con nặng hơn hai cân. Thôi Hội Phương "ồ" một tiếng kinh ngạc: "Ôi chao! Lớn thế cơ ! Mật Mật về là lộc , chúng cá tươi để ăn!" Nói bà gọi Dương Giai Hòa mổ cá ngay.
Một con sẽ dùng để hầm canh, hai con còn thì ướp muối để dành. Nếu thời tiết se lạnh như hôm nay, cá thể để thêm vài ngày.
Thôi Hội Phương cho Khương Mật giúp đỡ, cô liền : "Trên núi một khe núi, trong đó nhiều cá đấy ạ."
Thôi Hội Phương đáp: "Cháu về, Giai Hòa mới chịu khó mò lên núi đấy. Chứ thường ngày, nó mấy khi chịu khó chạy lên đó ."
Dương Giai Hòa giải thích: "Mật Mật phúc khí , nên mới bắt nhiều cá như ." Nói xong, đưa tay kéo Khương Mật trong phòng để cô chiêm ngưỡng những tượng gỗ và món đồ cổ sưu tầm .
Căn phòng của Dương Giai Hòa giờ khác hẳn so với . Trong phòng đặt một chiếc bàn trang điểm kiểu cũ nhưng khá mắt, chính giữa kê một bộ bàn vuông lớn với hai chiếc ghế tựa lưng chạm khắc hình rồng. Trên chiếc kháng (giường sưởi) còn một chiếc bàn nhỏ chạm trổ hoa văn, bên bày la liệt những tượng gỗ tinh xảo, tô màu. Đặc biệt, tất cả chúng đều tạc hình dáng cô.
Khương Mật cảm thấy hứng thú nhất với những tượng gỗ. Cô dép lê trèo lên kháng, cầm lên một tượng gỗ, đếm tổng cộng năm cái! "Anh cứ mỗi khi nhớ em là một cái ?"
Dương Giai Hòa mỉm : “Mỗi khi đẽo một bức tượng gỗ, đều nhớ em đến hàng trăm, hàng ngàn chứ."
Khương Mật bật khúc khích, câu trả lời cho cô vui vẻ. Cô lượt ngắm từng bức một, tất cả đều cực kỳ tinh xảo, mỗi một bức cô đều vô cùng yêu thích.
Tiếp theo, cô bài trí mới trong phòng.
Chiếc bàn trang điểm tản mùi thơm nhàn nhạt. Cô cẩn thận ngửi ngửi, lấy xuống một chiếc gương phía . Mùi thơm chính là từ chiếc gương mà lan tỏa.
Càng ngửi, cô càng cảm thấy tinh thần tĩnh lặng, sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-751.html.]
"Đây là loại gỗ gì mà thơm thế ?"
Đều là đồ !
Ở hậu thế, chỉ sợ giá trị của chúng sẽ vô cùng xa xỉ.
Dương Giai Hòa đáp: "Đó là gỗ trầm hương."
Khương Mật ngửi thêm nữa, thích mê! Cô đặt gương xuống, bàn trang điểm và những thứ khác. Cô thực cũng am hiểu nhiều về đồ cổ, nhưng chỉ cần kiểu dáng và chất liệu gỗ, cô nhận đây đều là những món đồ bằng gỗ quý hiếm.
Nghĩ bụng, Dương Giai Hòa để sưu tầm ngần món đồ chắc hẳn tốn ít công sức và tiền bạc.
Khương Mật đề nghị: "Lần , hai chúng cùng phiên chợ đồ cũ nhé."
Dương Giai Hòa vui vẻ : “Được thôi.”
Mèo Dịch Truyện
Trước , là dễ thích nghi với cảnh, chỉ mong sống một đời an phận, ăn no mặc ấm là đủ. giờ thì khác , vợ.
Anh cho vợ tất cả những gì nhất.
Bên ngoài bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Dương Giai Dân đạp chiếc xe đạp cọc cạch trở về, Thôi Hội Phương liền nhíu mày: "Trời tối thế con về? Mai con mới về chứ, đêm đường sá an chút nào."
Dương Giai Dân tính tình vốn mềm yếu, trời nhá nhem tối, còn một về thôn, lỡ may gặp chuyện thì chỉ chịu thiệt mà thôi, thật chẳng an chút nào.
Mấy bận nghỉ phép, con bé đều ở huyện, nhân lúc hừng đông sáng hôm mới đạp xe về thôn.
Dương Giai Dân dựng xe mái hiên, xách chiếc hộp cơm ghi đông xuống, giải thích: "Vốn dĩ con cũng định sáng mai mới về, nhưng lúc tan ca, ở cổng nhà máy con gặp đồng chí thanh niên trí thức Tô, thế là con tiện đường cùng về đây luôn."
Thôi Hội Phương lập tức vui vẻ mặt: "Lại gặp Tô Văn Thần ? Đã ba bận đưa con về tận nhà , mà con chẳng chịu mời ở dùng bữa cơm."