Hứa Niệm Nhi và Hà Chiêu Đệ tức giận. Hứa Niệm Nhi chỉ thẳng mặt: "Khương Thư Âm, chuyện chắc chắn là do cô bày đúng ? Gần đây cô cứ Mật Mật mắt, luôn tìm cách hãm hại nó. Cô thật sự quá nhẫn tâm !"
Khương Thư Âm nước mắt ngắn dài kể lể: " ! Cô đừng như thế, cũng là nạn nhân cơ mà!"
Hà Chiêu Đệ và Hứa Niệm Nhi nào chuyện Khương Thư Âm cũng là kẻ "dính chưởng". Chờ khi , Hà Chiêu Đệ thẳng: "Lẽ nào cô giở trò với Chu Hoài Lẫm, nhưng thành công, cuối cùng tự rước họa đấy chứ?" Ánh mắt Khương Thư Âm bỗng cứng đờ, khuôn mặt cũng trắng bệch: "Cô bậy! Cô oan uổng ! yêu Hoài Lẫm như thế, nỡ tổn thương !"
Hà Chiêu Đệ bĩu môi: "Cô lừa ai chứ? Cô tuyệt đối yêu Chu Hoài Lẫm. cũng hiểu, vì cô cứ dòm ngó Chu Hoài Lẫm mãi như thế."
Bà Từ Bình Bình, Chu Hoài Lẫm, ở vòng ngoài ngóng chuyện, trong lòng đầy nghi vấn.
Nghe Hà Chiêu Đệ , bà Từ Bình Bình chợt thấy khả năng.
Trong lòng Khương Thư Âm dâng lên nỗi lo lắng khôn nguôi. Cô phản bác để minh oan cho nhưng tài nào nghĩ một lý do nào hợp lý, càng gấp gáp đầu óc càng trở nên mụ mị, trống rỗng. Cô trừng mắt Hà Chiêu Đệ: " hề dòm ngó Hoài Lẫm!"
Khương Mật nhạo một tiếng: "Chị họ, chị lời ai mà tin cho chứ! Chị hận ngày một ngày hai. Nào là hồi sai Chu Đại Long dùng nấm độc hại heo, đêm hôm còn cố ý dùng xe đạp đụng , đó trở về còn đánh c.h.ế.t cả Tiểu Bạch lẫn Heo Sữa Nướng. Hôm nay suýt gặp họa. Chị chị , thì ai mà tin chứ? Hôm nay chị thể mua thứ xuân dược bẩn thỉu , ngày khác cũng thể mua thuốc độc để hãm hại khác thôi!"
Hà Chiêu Đệ sợ toát mồ hôi hột, vội : "Đại đội trưởng, chú xem bộ dạng của cô kìa, hôm nay dù chứng cớ , cũng bắt cô ở riêng một . thật sự dám ở chung với cô nữa. Lỡ cô bỏ thuốc độc cơm, chẳng tất cả chúng đều sẽ gặp ông bà ?"
Tô Văn Thần cũng tiếp lời: "Lần may mắn đến nỗi trở thành kẻ ngốc, nhưng thì ai dám chắc còn may mắn đến thế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-649.html.]
Khương Mật nhếch mép: "Chẳng trách tối qua lúc chị về, tâm trạng phấn khởi đến , thì là đang chờ đợi vở kịch ngày hôm nay."
Lông mày của Đại đội trưởng nhíu chặt , đây chính là lý do ông kiên quyết báo công an. Chuyện quả thực hậu hoạn khôn lường.
Khương Thư Âm gào thảm thiết: "Các chuyện thì chứng cớ! Các hợp sức hắt nước lã mặt , đây là ép đến đường cùng, đẩy chỗ chết! sống nữa, để mặc c.h.ế.t !"
Đại đội trưởng thấy Khương Thư Âm đúng là phiền phức tột cùng, đúng là một mầm tai họa lớn. Ông dứt khoát : "Công an sẽ sớm tới thôi." Loại thuốc dễ kiếm, trong thôn thể nó thật sự ít ỏi, nhưng Khương Thư Âm thì khả năng đó.
Mèo Dịch Truyện
Bên ngoài, Chu Hoài Lẫm vác một con thỏ rừng từ núi xuống.
Có liền hô lớn: "Chu Hoài Lẫm, cháu mau đây!"
Chu Hoài Lẫm vác con thỏ tới, hỏi: "Bác gái, tụ tập đông đủ ở đây ạ?" Bác gái liền kể: "Đại đội chúng xảy chuyện tày đình , kẻ bỏ xuân dược nước uống ở khu nhà thanh niên trí thức." Mấy cô một lời một câu, nhanh kể rõ ngọn ngành câu chuyện.
Ánh mắt Chu Hoài Lẫm trở nên lạnh lẽo. Anh ngờ Khương Thư Âm dám tay hạ độc cả Khương Mật và Tô Văn Thần, càng nghĩ rằng loại thuốc để di chứng đáng sợ đến thế. Khương Thư Âm quả thực đáng tù bóc lịch.
Mọi lập tức nhường lối, để Chu Hoài Lẫm tiến .
Chu Hoài Lẫm lấy một cái lọ sứ nhỏ giấu trong n.g.ự.c áo , đưa cho Trương Bát Châm, : "Chú, chú xem trong là thuốc gì." Trương Bát Châm đưa lên ngửi ngửi, xoa xoa một ít bột thuốc giữa hai ngón tay. " là nó ."