Khương Ngưng nức nở: "Bà nội, Mật Mật còn nhỏ quá, bà cứ đánh c.h.ế.t cháu , đánh c.h.ế.t cháu ! Mật Mật, em cứ nhận công việc của chị, chị ở nhà hiếu thảo với cha ."
Khương Trạch mạnh dạn : "Bà nội, bà cứ đánh cháu , cháu chịu hết, đánh cũng c.h.ế.t ạ."
Khương Ái Quốc mắt đỏ hoe vì cảm động, dang tay ôm lấy con gái và con trai, nghẹn ngào: "Các con chết! Các con còn nhỏ dại, tương lai còn dài rộng. Ba mệnh hệ gì cũng chẳng , nhưng công việc thì nhường cho Mật Mật. Các con nhất định chăm sóc thật ."
Mọi đều lặng thinh...
Cảnh tượng thật chẳng khác nào sinh ly tử biệt.
Một bà cụ hàng xóm mất kiên nhẫn, Bà nội Khương mà : "Thôi đủ đấy, đừng vẻ bà hoàng bà chúa nữa, Ái Quốc, mau lên con!"
Bà nội Khương tức giận đến thở hổn hển, run rẩy chỉ tay bọn chúng mà mắng sa sả: "Đồ bất hiếu! Tao bao giờ đánh c.h.ế.t bọn bay cơ chứ?"
Khương Ái Đảng vội vàng chạy tới đỡ Khương Ái Quốc: "Anh cả, mau dậy , đang bệnh, đang nóng giận. Mẹ chỉ nhận sai thôi, cứ chịu nhận là chuyện sẽ êm xuôi ngay."
Mèo Dịch Truyện
Mẹ Khương (vợ Khương Ái Quốc) rống lên: "Chịu phục cái nỗi gì! Sao mày chịu phục ? Rõ ràng là mày khơi mào chuyện, tao thấy mày mới là đứa nên chịu phục!"
Triệu Thục Phân chen : "Chị dâu, dù chị gì nữa thì cũng là do chị chọc tức giận, đương nhiên chịu phục ."
Khương Thư Âm vội vàng xoa n.g.ự.c cho Bà nội Khương: "Bà nội, bà tha cho bác cả ạ, cháu , cháu nó mà."
Bà nội Khương chợt nhớ lời Khương Thư Âm lúc nãy, liền khản giọng than: "Số kiếp tao mà khổ thế ? Tao bón cho mày từng thìa cơm, từng giọt sữa, nuôi nấng mày khôn lớn! Hồi nghèo đói, lương thực, tao sữa, vắt là máu! Mày là uống m.á.u của tao mà lớn lên đấy! Thế mà hôm nay, mày lớn , mày dám chọc giận tao như thế ?" Bà vươn cổ, dường như khó thở, Khương Ái Đảng vội vã đưa nước cho bà: "Mẹ ơi, đừng tụi con sợ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-64.html.]
Hai cô con gái và hai rể của Bà nội Khương cũng vội chạy tới, đồng loạt xúm xít vây quanh bà.
Khương Mật lớn tiếng: "Bà nội! Cha ơi, mau đưa bà nội đến bệnh viện ! Bà nội đừng để khó thở ngất , đừng chậm trễ! Chú hai, các dượng, mau giúp một tay!"
Khương Ái Quốc vội vàng bật dậy, xúm gần, lo lắng : "Mẹ ơi, con đưa bệnh viện ngay nhé, cố chịu đựng một chút ạ."
Bà nội Khương tức đến mức nghẹn họng, suýt nữa thì tắt thở, chịu đựng cái gì mà chịu đựng chứ! Bà từ từ lấy bình tĩnh, đ.ấ.m Khương Ái Quốc mấy cái thùm thụp: "Đồ bất hiếu, mày cứ tức c.h.ế.t tao mà!"
Khương Trạch nhanh nhẹn : "Bà nội, cháu cõng bà bệnh viện nhé! Chúng cứ đến đó để bác sĩ khám cho, bệnh gì thì chữa bệnh ạ."
Bà nội Khương giáng cho Khương Trạch hai cái đ.ấ.m bồm bộp.
Khương Mật mừng rỡ đến rơi nước mắt: "Bà nội ơi, quá ! Xem giờ bà khỏe hẳn đấy, đánh cha cháu và cháu mà sức vẫn khỏe như vâm chứ! Cháu bà , bà cũng đổi mà đánh chứ, đừng nhằm mỗi cha cháu! Hai dượng với chú hai bà cũng luân phiên chịu đòn chứ! Mau vững , để bà nội đánh vài cái, bà nội đánh là hết bệnh liền đấy. Cái bệnh của bà nội chính là bệnh 'ngứa tay' mà!"
Lúc thì giả vờ phát điên đánh , lúc thì bảo là bệnh ngứa tay. là một khó lường hết sức!
Mọi ngớ ...
Khương Ngưng thầm nghĩ, e rằng Bà nội Khương lúc tức đến vỡ gan vỡ mật .
Bà nội Khương tức đến nỗi cứng cả cổ, thở phì phò: "Cái con ranh c.h.ế.t tiệt nhà mày! Còn dám lung tung ? Tao sẽ xé nát cái miệng mày bây giờ!"
Khương Mật hề nao núng: "Ấy, bà nội sức để xé nát miệng khác cơ mà! Chỉ là cháu thắc mắc, bà nội thể cứ nhăm nhăm đánh nhà cháu mãi ! Đều là con của bà hết, bà chỉ đánh mỗi con cả ? Con cả là 'hút máu' của bà mà lớn lên, còn mấy chú hai, cô ba, cô tư nhà thì uống khí mà trưởng thành ?"