Người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng quần đen khẩy: "Thì là sự cấu kết , thảo nào trùng hợp đến thế! Trong xưởng cũng vài chỉ chăm chăm tiến , nhưng nào thấy chuyện gì hồn !"
Từ Nhiễm tức giận đến đỏ bừng mặt: "Này Chu Thiến, cô năng chứng cứ đàng hoàng chứ! Đừng mà sủa càn khắp nơi như chó dại thế!"
Mèo Dịch Truyện
Chu Thiến bực tức: "Cô bảo ai là chó dại hả?"
Từ Nhiễm chịu thua: "Kẻ nào năng hồ đồ, mắng kẻ đó!"
Mọi bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ. Ai nấy đều là thạo chuyện trong xưởng dệt, nên rõ chuyện thể liên quan đến một quyết sách tối quan trọng của nhà máy: việc đề cử phó xưởng trưởng. Rốt cuộc sự thật đằng là gì đây?
Một đàn ông trung niên khác : "Chuyện cần điều tra rõ! Ngày mai, xưởng sẽ thành lập một tổ công tác chuyên trách để sáng tỏ việc. Nhà máy dệt chúng tuyệt đối dung túng chuyện cấu kết bè phái..."
Nếu là , bà Tô Trân Trân lúc hẳn luống cuống đến mức gì, sợ rằng sẽ chỉ phủ nhận một cách yếu ớt như ông Khương Ái Quốc, chẳng thể đưa bất kỳ thông tin nào lợi.
Thế nhưng lúc , bà hề hoảng sợ. Dù đôi tay vẫn còn run rẩy, nhưng đó là vì quá đỗi kích động. Tất cả, tất cả đều trong tính toán của Mật Mật !
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-62.html.]
Bà bi thương rống, cắt ngang lời của đàn ông trung niên, "Vài ngày , Mật Mật Khương Thư Âm sỉ nhục, đánh đến nỗi viện. Đến bệnh viện mà Khương Thư Âm hề một chút áy náy, còn trắng trợn vu oan Mật Mật là vì gả cho bạn của ả là Vệ Vinh Nghiệp nên mới giả bệnh giả vờ ngất xỉu. Con bé đáng thương bao, loại hành động khác nào bức tử Mật Mật? Mật Mật nào dám gánh chịu tiếng , nó chỉ thể tìm đến cái c.h.ế.t thôi. Nếu đồng chí Bành Dương của khoa Tuyên truyền giữ chặt, con bé nhảy từ tầng bốn xuống ! Chuyện qua , nhà chúng một câu về Thư Âm cũng ư? Cô chỉ là rõ, kết bạn cẩn thận thôi ?"
"Mật Mật viện hai ngày, ngoại trừ một cô bé mắt đỏ hoe đến xin , chẳng thấy một ai trong các đến thăm hỏi lấy một . Những chuyện thèm chấp, , các đều ghét bỏ, chướng mắt nhà chúng ."
"Chờ Mật Mật khỏi bệnh, chuyện đầu tiên khi xuất viện chính là thư cảm ơn gửi đồng chí cứu con bé. Con bé gì sai chứ? Sao thành thông đồng với cấp ? Bị gài bẫy ư? Mật Mật cố ý bảo Khương Thư Âm mắng nó ngu xuẩn như heo, bộ dạng xí như cóc ghẻ ? Những lời thể thốt từ miệng lương thiện chứ? mục đích của các là gì, chỉ dìm Mật Mật của chúng xuống bùn đen ?”
"Không là Ái Quốc cả đời bao giờ ngóc đầu lên trong phân xưởng ư? Không là hạ bệ vị lãnh đạo ? Mấy Ái Quốc nịnh bợ khác, mà việc ở nhà máy hai mươi năm trời hề tiến , nhà chúng chen chúc trong khu tập thể hơn hai mươi năm, mỗi phân nhà đều đến lượt chúng ? Rốt cuộc là ai đang nịnh bợ đây?"
"Các chúng cấu kết ư? Lòng các đen tối đến mức nào ? Các hạ bệ lãnh đạo ư? Vậy thì đừng vu khống chúng ! Chuyện ích lợi gì cho các chứ, chẳng lẽ các cán bộ cấp cao?"
"Trời cao mắt, hãy cho rõ!"
Cuộc chuyện của Khương Triệu Thục Phân và bà Khương nhiều ngắt lời, nhưng giọng Khương lớn, lấn át tiếng của họ để cho bằng hết.
Mặc dù bà thẳng về chuyện chức phó xưởng, nhưng ý tứ rõ ràng. Ánh mắt phức tạp nhà họ Khương, quả nhiên là lòng hiểm độc.
Bất luận thế nào, bà Khương thật quá hồ đồ, gì nào thiên vị con trai út đến thế.