Dương Mạn Lệ thở hổn hển vì tức giận, bỗng thấy tiếng động lạ phía . Cô đầu , trông thấy một con sơn dương khổng lồ, cao tới nửa cô, nặng chừng ba bốn trăm cân. Một cặp sừng dê bóng loáng, cứng như thép, trông vô cùng hung tợn.
Nó cũng thấy Dương Mạn Lệ, đầu, trừng mắt cô .
Dương Mạn Lệ con sơn dương mà nước miếng cứ thế ứa , khẽ thốt: "Dê!" đó lập tức vác xẻng sắt xông tới. Hôm nay đào một cái rương trống rỗng, nhưng gặp cả một con sơn dương hoang dã thế ! Cô thèm thịt dê nướng xiên, lẩu dê béo ngậy, cả bát canh dê nóng hổi!
Cô quyết chí hạ gục con sơn dương .
Con sơn dương thấy Dương Mạn Lệ lao tới, những chẳng hề chạy trốn, mà còn chĩa cặp sừng nhọn hoắt, xông thẳng về phía cô .
Cái xẻng sắt của Dương Mạn Lệ đánh thẳng sừng sơn dương, kêu "rầm" một tiếng khô khốc, nhưng chẳng ăn thua. Sừng dê vẫn cứng rắn như ban đầu. Nó hề chậm , vẫn hung hăng lao về phía Dương Mạn Lệ.
Dương Mạn Lệ vội vàng lấy cây kéo nhọn hoắt giấu trong túi áo , chọc thẳng con sơn dương. Con sơn dương bỗng đầu bỏ chạy, Dương Mạn Lệ gào lên, điên cuồng đuổi theo: "Mày đừng chạy!"
chỉ đuổi một đoạn ngắn, Dương Mạn Lệ vội vã chạy ngược trở . Phía cô là một đàn sáu bảy con sơn dương, con nào con nấy đều to lớn y hệt con đầu tiên. Một con thì chẳng đáng sợ, nhưng cả một bầy thể dễ dàng giẫm c.h.ế.t .
Bì Bì kêu "be be be" lao về phía đàn dê. Dương Giai Hòa vội vàng ôm Khương Mật đặt lên một cây lớn, vội chạy theo, sợ Bì Bì sẽ đàn sơn dương giẫm bẹp.
Đàn sơn dương khi thấy Bì Bì, liền chẳng thèm đuổi Dương Mạn Lệ nữa, mà dừng phắt . Tất cả xúm xít vây lấy Bì Bì, âu yếm l.i.ế.m láp bộ lông của nó. Vài con sơn dương cảnh giác đưa mắt Dương Giai Hòa, dường như chuẩn tấn công, nhưng Bì Bì vội kêu lên mấy tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-607.html.]
Bì Bì tách khỏi đàn, cúi đầu dụi dụi chân Dương Giai Hòa, chạy tìm Khương Mật.
Dương Giai Hòa đỡ Khương Mật xuống, Bì Bì dụi dụi chân cô. Đàn sơn dương bắt đầu ngược lên núi, thấy Bì Bì theo kịp, chúng liền gọi nó vài tiếng. Đôi mắt Bì Bì bỗng ướt nhòe, những giọt nước mắt lăn dài ướt sũng bộ lông quanh hốc mắt nó. Bì Bì liền bước về phía đàn sơn dương, nhưng vẫn quên ngoảnh đầu Khương Mật và Dương Giai Hòa.
Khương Mật: "Bì Bì, nhóc theo đàn sơn dương đó ?"
Bì Bì gật đầu, như thể đang hiểu và đáp lời Khương Mật.
Dương Giai Hòa Bì Bì, cũng khỏi cảm thấy chút xót xa. Giống như một đứa trẻ khôn lớn, sắp rời xa vòng tay. Anh trầm giọng : "Đi con. Sau thật cẩn thận. Nếu ở núi nữa, thì hãy trở về, nhưng nhớ đề phòng con ."
Khương Mật chạy đến bên nó, ân cần xoa đầu Bì Bì, lấy nhiều cỏ ngon lành cho nó ăn. Bì Bì ăn vài miếng, kêu "be be" mấy tiếng, bảy con sơn dương còn cũng tới cùng nó chia .
Cô khéo léo nhổ những cây cỏ cùng loại với cỏ trong gian của . Khương Mật cầm thêm một nắm cỏ, dịu dàng đút cho Bì Bì, dặn dò: "Không bao giờ mới gặp nhóc đây, nhớ luôn chú ý an đấy nhé."
Mèo Dịch Truyện
Đàn sơn dương ăn cỏ xong, một con trong đó dụi cổ Bì Bì, vây Bì Bì ở giữa, cùng nối đuôi rời .
Cho đến khi bóng dáng đàn sơn dương khuất hẳn, Khương Mật vẫn còn đó, ánh mắt đượm buồn về phía : "Chúng đến để đón Bì Bì đó ư? Liệu chúng bắt nạt Bì Bì nhỉ?”
Vừa , cô khẽ thở dài, vươn tay ôm chặt lấy Dương Giai Hòa: "Thôi thì thế cũng . Bì Bì vốn chẳng thích nhốt trong chuồng, cũng chẳng thích cái dây buộc cổ. Nó thích tự do. Nó thông minh đến , nhất định sẽ sống thôi. Biết còn trở thành vua sơn dương thì ."
Dương Giai Hòa: "Việc đưa Bì Bì lên núi, thực là xem nó khả năng tự sinh tồn ở đây . Trước đây nó nhiều tìm cách chạy lên núi, nhưng đều ngăn . Tiểu Phan Tử cũng buộc nó , vì sợ nó bỏ lên đó luôn."