Thôi Hội Phương nổi giận: "Cái gì mà ' bây giờ'! Con cứ về nhà , lấy chồng thì lấy, thì nhà nuôi con cả đời! Hơn nữa con còn tiền lương, thể ăn uống no đủ chứ ? Mẹ nó chứ, sinh cái đứa mềm yếu như cục bột thế !"
Dương Giai Dân thút thít: "Mẹ..."
Thôi Hội Phương quát: "Con câm miệng ngay cho !"
Dương Giai Nhân nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẫn Mẫn , hại em , tất cả là vì cho em thôi, em lời một ."
Đợi đến khi chiếc máy kéo băng băng chạy thẳng đến cổng nhà máy thịt trong huyện, để một trông xe, những khác đều vội vàng nhảy xuống. Mười mấy con sồng sộc tiến trong nhà máy.
Bảo vệ vội vàng ngăn : "Mấy định gì ? Sao kéo đến đông thế ?"
Thôi Hội Phương : " là vợ của Tề Cảnh Văn, đưa con gái đến tìm thằng con rể đó!"
Chú bảo vệ Dương Giai Dân, thấy cô ăn diện bảnh bao như thì lấy lạ, nhưng cũng cho phép cô .
Dương Giai Dân bước khu tập thể, theo bản năng khép nép đôi chút, Thôi Hội Phương vỗ lưng cô một cái: "Đứng thẳng lên!" Đi phía đụng mấy cô gái trẻ, khi thấy Dương Giai Dân, họ đồng loạt cợt, liếc mắt khinh bỉ. Một cô gái trong đó bĩu môi : " là đồ hồ ly tinh hổ, buộc cả dải lụa đỏ tóc còn dám mặc váy ngoài lả lơi. Nhìn cái dáng vẻ ục ịch như bò sữa thật là mất mặt chết, còn thể ngóc đầu lên ? Đám lưu manh bên ngoài cứ nhấp nhổm, là đợi con mụ đó thôi!"
Thôi Hội Phương những lời , lòng bà đau như cắt. Bà xông lên, túm lấy một cô gái trong đó, bốp bốp vung hai cái tát: "Mày lặp lời một nữa xem nào!"
Thôi Hội Anh cũng kéo một cô khác , cũng cho hai cái tát mạnh: "Mày cũng nữa !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-563.html.]
Hai cô gái trợn tròn mắt, ôm mặt trừng trừng Thôi Hội Phương và Thôi Hội Anh òa : "Bà dám đánh ! sẽ bỏ qua cho bà !"
Thôi Hội Phương khẩy, đưa tay vỗ vỗ mặt cô gái: "Mày dám gọi cái từ 'hồ ly tinh' đó cho tao . Còn cả chuyện 'đám lưu manh bên ngoài' là ý gì hả?"
Cô gái đó sợ hãi đến mức còn dám hét lên nữa. Cô lí nhí: "Đám lưu manh bên ngoài sáng tối nào cũng rình rập cô , khiến chúng ngoài cũng ngượng lây."
Cô căn bản hề rằng những đều là thích bên nhà ngoại của Dương Giai Dân.
Thôi Hội Phương vẫn bắt cô gái đó gọi Dương Giai Dân lên , những khác thì xa một chút. Bà xem thử, rốt cuộc thì ai là kẻ thường ngày bắt nạt Dương Giai Dân.
Hai trai thấy Dương Giai Dân mặc váy áo lả lướt trong khu tập thể thì huýt sáo trêu ghẹo: "Lại ngoài lượn lờ nữa hả mợ?"
Mấy em Dương Giai Hòa xông , đánh cho hai thằng ranh run lẩy bẩy, la oai oái, sợ đến nỗi đái cả quần.
Khương Mật và Dương Giai Nhân một bên trái, một bên theo sát Dương Giai Dân. Khương Mật : "Chị Hai, cách hữu hiệu nhất đấy. Đánh cho một trận như thế, bọn họ sẽ dám buông lời độc địa nữa. Nếu nhà họ Tề thật sự đối với chị, thì nên dạy dỗ bọn họ một trận như , ai còn dám lung tung nữa. Chị cẩn thận ngẫm xem đạo lý . Người thật lòng yêu thương chị sẽ nỡ để chị chịu một chút tủi nào ."
Mèo Dịch Truyện
Dương Giai Dân những kẻ từng chuyện thể thống gì với cô đánh cho kêu gào thảm thiết liên hồi, đến cả dũng khí liếc mắt cô một cái cũng còn. Mũi cô cay xè, giơ tay lau nước mắt.
Dương Giai Dân tới căn hộ của nhà họ Tề ở lầu hai.
Thôi Hội Phương lệnh: "Phá cửa !" Mấy em Dương Giai Cộng xông lên phá cửa. Cánh cửa còn chắc bằng cánh cổng làng quê. Mấy cùng đẩy một cái, cánh cửa đổ sập xuống ngay lập tức.
Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai. Một đàn ông rống giận: "Thằng cha/đứa nào phá cửa nhà ông/bà, c.h.ế.t hả?"