Chu Đại Sơn vội vàng tiếp lời: “Mẹ ơi, bà sang nhà con , con bé Anh Tử với mấy đứa Minh Đức đều nhớ bà lắm.”
Dương Giai Hòa đáp: “Dượng ơi, hôm nay dượng muộn . Bà ngoại nhận lời qua nhà cháu ạ.” Nói đoạn, kéo tay bà cụ bước , khi khuất, quên đưa cho Khương Mật một chiếc cốc từ ống tre.
Mọi thấy cũng dần tản . Khương Mật dắt Tiểu Bạch và mấy chú heo con về chuồng.
Cô vốn định thả riêng chú Heo Sữa Nướng ở đây, nhưng Tô Văn Thần kịp thời nhắc nhở cô rằng, heo con còn nhỏ thế dễ chồn hoang tha mất.
Ít nhất đợi đến khi Heo Sữa Nướng lớn hơn một chút nữa, mới thể tách nuôi riêng .
Tô Văn Thần thì giúp cô xách cái giỏ tre. Còn Hà Chiêu Đệ và Hứa Niệm Nhi chạy từ lúc nào, là thấy Chu Hoài Lẫm qua, liền lẽo đẽo theo , chắc mẩm sắp chuyện gì đó ho để hóng.
Bà cụ Thôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Giai Hòa, về phía nhà con gái hỏi: “À , hôm qua cháu với con bé Mật lên núi chơi, tình cờ phát hiện cái chuồng heo hả?”
Dương Giai Hòa vội giải thích: “Không chơi bà, chúng cháu lên núi việc cần mà...”
Bà cụ Thôi hỏi dồn: “Thế ngày định ? Bao giờ thì cưới, bà chuẩn sẵn đồ hồi môn cho cháu, đợi khi nào cưới, bà sẽ lén lút đưa cho cháu.” Dương Giai Hòa chỉ còn khổ: “Bà ngoại ơi, bà đừng lung tung nữa mà.”
Bà cụ Thôi vẫn chịu thôi: “Đã rủ lên tận núi chơi , thế mà còn chịu cưới hỏi gì? Hay là tình bạn cách mạng còn đủ sâu sắc, đang trong giai đoạn bồi dưỡng đây hả?”
Dương Giai Hòa chỉ câm nín.
“Thật sự lên núi chơi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-500.html.]
Bà cụ Thôi gật gù: “Bà hiểu , ý là tình bạn cách mạng thì đủ , chỉ là chuyện cưới xin thì còn đợi thêm chút nữa thôi, đúng ? Ai dà, mấy chị em nhà các cháu, chẳng hiểu nghĩ ngợi thế nào mà cứ chịu kết hôn. Anh cả cháu ngần tuổi vẫn còn chần chừ, chị cả cháu cũng thế, chả mấy chốc mà thành gái lỡ thì hết cả lũ.” Dương Giai Hòa bất lực.
Dương Giai Hòa thầm nghĩ, bà ngoại đúng là cố ý trêu chọc mà.
Đến khi trong nhà, Thôi Hội Phương thấy đến, mừng rỡ khôn xiết, vội vàng bảo con dâu nhào bột mì trứng gà cho già ăn.
Bà cụ Thôi lớn tuổi, răng rụng gần hết nên thể ăn đồ cứng.
Thôi Hội Phương kéo già xuống, sang dặn dò Dương Giai Hòa: “Giai Hòa , buổi chiều thấy con bé Mật phía chân núi. Có nó tìm con ? Con nhanh mắt nhanh ý một chút, chịu khó giúp Mật Mật việc nhiều hơn. Về , khi , con nhớ mang theo chút đồ ăn vặt từ nhà cho con bé. Dù con bé chẳng thiếu thốn miếng ăn , nhưng con cũng nghĩ xa hơn chút, nó còn nhỏ dại, con nên quan tâm chăm sóc nó thật nhiều .”
Dương Giai Hòa thấy bèn đáp lời: “Mẹ ơi, dạo vẻ rảnh rỗi lắm ? Nếu rảnh rỗi như thì giúp con đan một tấm chăn len .”
Thôi Hội Phương : “Chiều nay định tìm con để nhờ giúp một lá thư, khéo thấy con về. Con xem là trùng hợp chứ?” Bà đưa một phong thư sẵn cho Dương Giai Hòa: “Đại ý là thế , con cứ thêm thắt , cho thật thảm thương , và bố nó mong con dâu đến phát điên , mong cháu trai đến mức mờ cả mắt, bảo thằng Dương Giai Trung liệu mà lo liệu. Năm nay mà nó đưa nào về nhà thì sẽ tự kiếm vợ cho nó ngay lập tức.” Bà bĩu môi mắng: “Đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu , còn chịu lấy vợ, chả mấy mà thành ông già ế vợ mất thôi.”
Dương Giai Nhân cạnh đó, liền khúc khích, chút hả hê khi thấy trai gặp họa.
Thôi Hội Phương lườm nguýt: “Con bé , con cũng mười bảy tuổi đấy, ngay cả đối tượng cũng , còn ở đó mà , chỉ cái nhe răng thôi ?”
Mèo Dịch Truyện
Dương Giai Nhân thấy vội vàng chạy bếp giúp chị dâu thổi cơm.
Thôi Hội Phương vỗ vỗ vai Dương Giai Hòa: “Thôi , trong nhà chỉ con là giỏi nhất. Con len ? Đan chăn gì cho tốn công tốn len chứ?”
Dương Giai Hòa đáp: “Mẹ cứ đan một tấm chăn len dài một mét rưỡi, rộng một mét ạ. Phần len còn thì đan áo len cho và bà ngoại con mặc.”