Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh - Chương 437:---

Cập nhật lúc: 2025-09-02 12:56:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những món đồ ở thời buổi quả là một khoản tiền kếch xù, cô trở thành giàu .

Thế nhưng tại chúng vứt ở trong bụi cỏ chứ?

Khương Mật tài nào đoán nguyên do, cô chỉ , đám của ủy ban cách mạng hiện giờ hẳn đang tức điên lên, liệu họ còn đang canh chừng ở các ngả đường để tìm những món đồ thất lạc .

Nghĩ đến vẻ mặt tức tối của Tiếu Khai Dương, cô liền cảm thấy vui trong lòng.

Cô cũng ném vàng mà Miểu Miểu đưa cho cô đó trong bàn, đóng nắp .

Chiếc giường La Hán ráo nước, cô thử lên. Quá cứng nhắc, thậm chí còn thoải mái bằng bãi cỏ. Chắc chắn trải thêm một lớp chăn đệm thật dày mới thể ngủ ngon lành.

Ngày hôm , Khương Mật thức giấc từ hơn năm giờ sáng. Thấy Khương Miểu cũng tỉnh theo, Khương Mật dặn dò: “Miểu Miểu ngủ thêm một giấc nữa , lát học nhớ cầm theo bánh quẩy và bánh trứng gà, để dành ăn bữa trưa. Tối nay chị sẽ về.”

Hôm qua cô với Khương Miểu rằng hôm nay huyện thêm một chuyến, cũng xin phép nghỉ . Mấy chị em nhà Trần Tích cũng đều chuyện.

Trần Tích ngáp một cái, : “Trên đường cẩn thận chút nhé. Đêm qua chị nấu hai quả trứng gà để bàn, em ăn sáng .”

Khương Mật đáp: “Cảm ơn chị Tích nhiều.”

Cô rửa mặt xong, cầm lấy trứng gà, mang theo mấy chiếc bánh quẩy và bánh trứng gà, lát nữa sẽ ăn đường.

Cô khoác chiếc túi vải khỏi khu nhà thanh niên trí thức, liền thấy Dương Giai Hòa cách đó xa. Anh một cây, mắt hướng về phía . Khương Mật vội chạy tới.

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-437.html.]

Trông vẫn tuấn tú như khi.

“Dương Giai Hòa, ăn sáng ? mang theo bữa sáng cho đây.”

Khương Mật đưa cho một quả trứng gà và một chiếc bánh quẩy, còn tự bóc một quả trứng gà ăn.

Hai cùng đến cửa thôn nhưng thấy Phương Minh. Thế là họ tiếp tục thẳng về phía , chỉ một con đường, cứ thẳng là nhất định sẽ gặp thôi.

Đi thêm vài phút, vẫn gặp Phương Minh. Ngược , họ gặp một đồng chí công an trẻ tuổi tên là Tống Hoa.

Tống Hoa đạp xe đạp đến, trán lấm tấm mồ hôi. Anh thấy Khương Mật và Dương Giai Hòa, liền phanh gấp dừng xe , vội vàng với Khương Mật: “Đồng chí Khương, đồng chí Dương, xảy chuyện lớn .”

Khương Mật nhíu mày: “Chú Phương ?”

Tống Hoa đưa tay lau mồ hôi trán, nhanh chóng thuật : “Cục trưởng Phương một tên nhóc nhà họ Phong tố cáo, rằng gia đình họ Phương và họ Phong là quen cũ, cha Cục trưởng Phương và Phong Nguyên Trung từng qua mật thiết, nghi ngờ nội gián trong thời kỳ kháng chiến. Từ hơn bốn giờ sáng đưa Cục trưởng Phương , yêu cầu hợp tác điều tra. Cục trưởng Phương bảo mau chóng đến đây báo cho hai , cẩn trọng với Tiếu Khai Dương.”

Khương Mật kinh ngạc. Thảo nào hôm qua Tiếu Khai Dương công khai lùng sục đồ đạc thất lạc của nhà họ Phong. Một là tìm đồ, hai là mượn chuyện cũ để nhân cơ hội gài bẫy Cục trưởng Phương. “Có chứng cứ cụ thể ?” Cô nhanh chóng nghĩ một chuyện khác, “Nếu điều tra chú Phương, e rằng đội sản xuất chúng cũng sẽ liên lụy điều tra.”

Khương Mật cảm thấy thật sự khó gỡ.

Quyền lực của ủy ban cách mạng trong thời đại quả thực là quá lớn.

Tống Hoa lo lắng : “Người của Ủy ban cách mạng kết tội Cục trưởng Phương và cô quan hệ minh bạch, đều là những kẻ phản bội. Bên Cục trưởng Phương kiểm tra, sợ là bên cũng sẽ của Ủy ban cách mạng đến. Cô đừng quá lo lắng cho Cục trưởng Phương, tình hình bên tạm thời vẫn , cả bí thư huyện ủy ở đó can thiệp .”

Khương Mật tạm thời yên tâm. Cô và Dương Giai Hòa cảm ơn Tống Hoa, nhanh chóng trở về đại đội.

Loading...