Chu Đại Long bối rối, giờ mới nhận lỡ lời. Hắn hoảng hồn thanh minh: “Không, thế! thật lòng hại bầy heo , chỉ dọa mấy một phen thôi!”
Đại đội trưởng quát lớn: “Cậu im miệng ngay! Vừa ngu ác!”
Mọi : “…”
Khương Mật tiếp tục hỏi: “Đại Long , nấm độc thể g.i.ế.c c.h.ế.t heo ?”
Sao giờ mới chợt nghĩ câu nhỉ?
Chu Đại Long bực tức: “Cô nghĩ là thằng ngốc ?”
Khương Mật lạnh nhạt: “ chỉ cảm thấy ngốc đến mức thể tự nghĩ chuyện dùng nấm độc g.i.ế.c heo mà thôi.”
Chu Đại Long la lên một tiếng điên cuồng: “Cô dám coi thường ?!”
Khương Mật vẫn điềm tĩnh: “Anh nghĩ kỹ xem, rốt cuộc nghĩ đến việc dùng nấm độc? Ai cho nấm độc thể g.i.ế.c c.h.ế.t heo?”
Mèo Dịch Truyện
Chu Đại Long gào lên: “Mẹ kiếp, cô dám khinh thường ư? gì chuyện ngu xuẩn đến thế? Mẹ , cô , chị từ nhỏ khen thông minh !”
Khương Mật chỉ thấy chuyện với cái thứ ngốc nghếch thật là khó khăn.
Một đàn ông rút chiếc thắt lưng da, vung về phía : “Thằng nào bảo mày dùng nấm độc hả? Có ? Không thì để tao đánh cho mày phục!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-391.html.]
Chu Đại Long ôm đầu chạy trốn, chú một chân đạp ngã.
Chu Đại Long gào thảm thiết: “Buổi trưa, bờ sông bắt cá thì thấy Khương Thư Âm đang loanh quanh tìm gì đó. cố ý theo dõi, rõ ràng là đến bờ sông mà. Cô ném một cây nấm độc xuống sông, lẩm bẩm rằng bờ mọc nấm độc, lỡ mà trâu dê heo ăn thì sẽ xảy chuyện lớn. vốn cũng chẳng ý định gì, nhưng xong mấy lời đó, tự dưng nhịn mà tìm nấm độc. cứ như là ma xui quỷ ám , trong đầu cứ văng vẳng chuyện heo ăn nấm độc sẽ gặp chuyện lớn. nghĩ là sẽ thật sự độc c.h.ế.t mấy con heo !”
Đại đội trưởng hít một thật sâu: “Tìm Khương Thư Âm cho ngay! Thôi , cứ dẫn theo cái thằng ngu ngốc cùng.”
Khương Mật mân mê môi: “Trưa nay chị họ với cháu, nuôi heo bẩn thối, để chị nuôi... Cháu chịu, chị giận cháu ?”
Rồi cô lắc đầu: “Chị họ sẽ tệ đến . Chị nhất định là chuyện nhưng với ý thôi.”
Một đàn ông khác chen : “Làm gì chuyện trùng hợp đến thế? Đây rõ ràng là cố tình cho thằng Chu Đại Long còn gì? là thằng ngu Chu Đại Long!”
Đại đội trưởng nghiêm giọng: “Phải hỏi cho lẽ. Đại đội bao giờ oan uổng vô tội cả.”
Tô Văn Thần bóng lưng Khương Mật, trong lòng đầy vẻ bội phục. Anh ở trông chừng chuồng heo, còn Khương Mật thì theo đại đội trưởng tìm Khương Thư Âm.
Thật cô cũng Khương Thư Âm tám chín phần là vô can, nhưng vài lời nên vẫn , nhân tiện tranh thủ chút lợi ích cho họ.
Đợi đến nơi, Khương Thư Âm gọi lên.
Đại đội trưởng hỏi thẳng: “Khương Thư Âm, cô buổi trưa gần chuồng heo gì?”
Khương Thư Âm đáp: “Trên con đường dẫn đến chuồng heo một gốc cây cổ thụ, mỗi khi ở khu nhà thanh niên trí thức mà tâm tình , đó một lát. Chỗ đó cảnh sắc lắm, thể ngắm non nước của đại đội , xong thấy trong lòng vui vẻ hơn chút, cũng còn tủi như thế nữa. Còn về cây nấm độc, là thấy nó ở phía gốc cây cổ thụ.” Cô tiếp, giọng đầy bực bội: “Cũng chẳng là đứa nào ném nấm độc đường. Lỡ mà trâu bò dê ăn thì là toi đời ?”
Hứa Niệm Nhi khẩy: “Cô cái gì mà ‘tâm tình ở khu nhà thanh niên trí thức’ hả? Nghe cứ như thể chúng bắt nạt cô ! Hôm nay cô còn thưởng bằng khen, cả tiền thưởng nữa, thì tâm tình gì mà chứ?”