Hà lão thái đau đớn đến tâm can run rẩy, công việc chăn nuôi heo còn, tiền công điểm một tháng của Thôi Lan Hương cũng mất, giờ mất thêm bốn mươi quả trứng gà.
Bà cắn chặt răng, : “ sẽ chuẩn trứng gà, mang đến cho hai .”
Đến nước , Chu Đại Long tất nhiên sẽ đưa cải tạo nữa.
Chu Đại Long căn bản đau lòng vì trứng gà, kích động dập đầu tạ ơn thái gia.
Vị lão nhân gõ cây gậy: “Bất kể là ai, cũng để ý đến ý nguyện của thanh niên trí thức. Nếu ai dám dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như đẩy xuống nước, xé rách quần áo, tung tin đồn nhảm để ép gả , nhất định sẽ truy cứu đến cùng, dùng cây gậy đánh gãy chân nó, tống thẳng đến công an huyện.”
Quy định quả thực vô cùng nghiêm khắc.
Thông thường, khi đại đội xử lý một mà định đưa đến công an huyện, thì phía công an cũng chẳng mấy khi truy cứu tới cùng.
Đến đây, chuyện coi như kết thúc, chậm rãi tản .
Vị lão nhân liếc Chu Đại Long, dặn dò: “Tự giải quyết cho .”
Chu Đại Long liên tục : “Cháu dám nữa.”
Chờ vị lão nhân , Chu Đại Long một vòng vây quanh, Hà lão thái cùng một đám chị em, cô dì đều nâng dậy, lau nước mắt nước mũi xoa vết thương, còn bồi bổ thể cho thật .
Ngay cả Thôi Lan Hương, đánh một trận, giờ phút cũng gọi tên con trai thảm thiết.
Mèo Dịch Truyện
Khương Mật cùng ở khu nhà thanh niên trí thức về, khi cô đầu thoáng qua. Liệu một Chu Đại Long như một nhớ đời mà khôn chút nào ?
Chắc là ! Y sĩ Trương Bát Châm kiểm tra sơ qua cho Dương Mạn Lệ, thấy vấn đề gì nghiêm trọng, xương cốt vẫn lành lặn, chắc là do quá hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-367.html.]
Trương Bát Châm tiêm cho cô hai mũi thuốc, dặn dò: “Không vấn đề lớn , tỉnh là cả.”
Cha của Dương Mạn Lệ cảm ơn Trương Bát Châm, dám đưa Dương Mạn Lệ về nhà ngay, chuẩn chờ khi cô tỉnh mới đưa về.
Chờ mãi chờ hoài, Dương Mạn Lệ vẫn tỉnh.
Sau khi Đinh An Khang đến, thấy Dương Mạn Lệ giường bệnh, vẻ mặt lo lắng: “Chú ơi, đồng chí Mạn Lệ ạ? Sao heo rừng đ.â.m hôn mê ? Cái con heo rừng c.h.ế.t tiệt đó, nhất định xả thịt nó thật tàn bạo!”
Cha Dương Mạn Lệ thấy , sắc mặt chẳng gì, ông vốn ưa Đinh An Khang, nhưng con gái và vợ ông coi trọng gã con rể . Lúc ông cũng dám đuổi Đinh An Khang , sợ con gái tỉnh sẽ tức giận.
Ông cũng chẳng buồn để ý tới .
Đinh An Khang hỏi Trương Bát Châm: “Y sĩ, đồng chí Mạn Lệ khi nào thì thể tỉnh ạ?”
Trương Bát Châm đáp: “Sắp tỉnh .”
Đinh An Khang đợi một lát, Dương Mạn Lệ vẫn đang hôn mê, hơn nữa sắc mặt cô vẻ trắng bệch. Hắn nhịn thử thở của Dương Mạn Lệ một chút, nhất thời kinh hãi kêu lên: “Y sĩ, Mạn Lệ hết !”
Cha Dương Mạn Lệ giật thon thót: “Cái gì?” Ông cũng đưa tay sờ thử, quả nhiên còn thở, nãy còn cảm thấy, nhưng bây giờ qua đúng là như một chết.
Trương Bát Châm giật nảy : “Làm thể?!” Ông cũng đưa tay sờ, đó trừng mắt Đinh An Khang và cha của Dương Mạn Lệ, mắng: “Mấy sợ chơi vui lắm ?”
Cô bé vẫn thở đều mà.
Đinh An Khang cúi xuống sờ thử, thở phào nhẹ nhõm: “Thưa y sĩ, cháu cố ý hù dọa , nhưng đúng là cô nãy thở thật mà!”
Trương Bát Châm : "Chắc là nghẹn một chút thôi."
Đinh An Khang thử vài , thở của Dương Mạn Lệ đều đặn, sắc mặt cũng dần hồng hào trở , còn tái nhợt như nãy nữa.