Dù gì , việc chạy trần truồng như cũng là một chuyện tày trời.
Rất nhiều thiếu nữ và các bà vợ cũng đang hái nấm núi, nếu như bắt gặp cảnh , thì còn thể thống gì nữa chứ?
Chu Phú Quý chạy trốn, nhưng đè chặt: "Ông chạy cái gì mà chạy!"
Hai thím cũng nhanh thấy một đám , ở phía chạy hô to: "Đừng để Chu Phú Quý chạy, lão đang tư thông với Thôi Lan Hương ở miếu Thần Thước đấy!"
Mọi lập tức trói Chu Phú Quý , kéo ông miếu Thần Thước để tìm Thôi Lan Hương.
Hà Chiêu Đệ chạy tìm Dương Giai Hòa, mắt cô dán chặt hai con thỏ rừng đang xách tay.
Cô : "Bì Bì là do chúng cứu đấy, chúng thì nó nướng thịt . Đây là dê của , bồi thường cho chúng . Chúng cũng chẳng đòi hỏi nhiều, hai con thỏ rừng là đủ . Món nợ rắn hoa cũng coi như xóa bỏ."
Hứa Niệm Nhi tiếp lời: “Con dê con suýt nữa thành món mồi . Chúng là ân nhân của nó, dù gì cũng báo đáp chúng chứ.”
Cô còn đẩy Khương Mật , bảo Khương Mật đòi đồ từ Dương Giai Hòa.
Dương Giai Hòa đáp: "Đây là dê con của đại đội, các cô bảo vệ tài sản của đại đội nên khen ngợi. Còn phần thưởng, sẽ thưa với đội trưởng xin cho các cô."
Hà Chiêu Đệ và Hứa Niệm Nhi cứ chằm chằm con thỏ trong tay Dương Giai Hòa, càng càng thèm.
Chu Phú Quý và Thôi Lan Hương trói cùng một chỗ. Một thanh niên kéo cho Chu Phú Quý một bộ quần áo để ông mặc quần đùi, bằng mà trở về đại đội như , lỡ mà để thấy thứ nên , thật sự là khó coi vô cùng.
Nhà Chu Phú Quý và Chu Đại Long , đúng là mất hết mặt mũi, ở trong đại đội, mà ngóc đầu lên nữa.
Dương Giai Hòa sờ sờ đầu Bì Bì: "Sao chỉ mày bắt ? Sau thông minh chút, lỡ mà nướng thật thì cái mạng nhỏ của mày khó vẹn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-356.html.]
Hà Chiêu Đệ lầm bầm: "Sao dịu dàng với một con dê như thế nhỉ?"
Mèo Dịch Truyện
Dương Giai Hòa đưa một con thỏ rừng cho Khương Mật, theo phía .
Hứa Niệm Nhi nhanh nhảu vọt lên: “Cái là cho chúng thật ư? Mau nướng lên thôi!”
Trân Tích chen : “Đây coi như là quà riêng Dương Giai Hòa tặng chúng . Về đại đội còn xin đội trưởng khen thưởng vì bảo vệ tài sản tập thể chứ. Mà Dương Giai Hòa quả là tồi, trai còn hào phóng.”
Khương Mật đặt con thỏ rừng sọt của Hứa Niệm Nhi. Con thỏ nặng bốn cân, đeo lưng sẽ nặng lắm, cô sợ mang nặng.
Mấy đều vui vẻ, thịt chuyện để buôn!
Bọn họ theo phía khỏi miếu Thần Thước, định bụng xuống núi. Mấy Khương Mật cũng theo xuống núi, quá trưa . Mặc dù kiếm nấm rau rừng, nhưng vớ một con thỏ rừng to, coi như thắng lợi trở về.
Thôi Lan Hương và Chu Phú Quý tuyệt vọng hối hận. Về đến đại đội, bọn họ xem như xong đời.
Họ mà xui xẻo đến chứ, đến miếu Thần Thước ngay lúc chứ?
Thôi Lan Hương cảm thấy gần đây thật sự là quá xui xẻo .
Khương Mật cảm giác phía tiếng động lạ, tuy thấy nhưng thấy âm thanh hỗn loạn. Cô cẩn thận lắng tai rõ hơn, vội vàng bước nhanh vài bước, kéo tay áo Dương Giai Hòa: “Phía đang kêu cứu mạng!”
Dương Giai Hòa đầu , mơ hồ âm thanh vọng đến nhưng rõ.
Khương Mật quả quyết: “Là lợn rừng!”
Dương Giai Hòa thấy cô giống dối, chút do dự bế Bì Bì lên, nhẹ nhàng đặt lòng Khương Mật, lớn tiếng hô về phía : “Phía lợn rừng, mau lên cây!”