Con vốn dĩ là tham lam vô độ. Hồi mới xuyên tới đây, cô chỉ ước ao thể hơn một chút, hiện tại hy vọng thể chân dài, n.g.ự.c nở, m.ô.n.g cong.
Cô trở thành một tuyệt sắc giai nhân với hình bốc lửa, quyến rũ.
Lúc Dương Giai Hòa dẫn theo đàn dê tới, liền thấy Khương Mật đang cúi gằm xuống đôi chân của .
Đàn dê tiến núi, chui rúc những lùm cỏ rậm rạp để gặm. Có con gặm lá cây thấp, còn một con dê nhỏ đang níu lấy ống quần của Khương Mật. Chính là con dê con sáng nay l.i.ế.m nước nho tay Khương Mật. Khương Mật vội vàng tách cái miệng nhỏ của dê con . "Mày mà rách ống quần của tao, tao sẽ gặm thịt mày đấy!"
Dê con há mồm dùng lưỡi l.i.ế.m lấy nắm tay cô.
Không nắm tay, mà là thịt khô trong nắm tay.
Khương Mật: "..." Cô nắm tai dê con, "Mày là dê ăn cỏ, ăn thịt ! Trong cả đàn dê , mày là đứa phá phách nhất! Từ nay gọi mày là Bì Bì nhé."
Con dê nhỏ dễ nhận thấy, trán một vệt lông hình tia chớp.
Đầu Bì Bì chui tọt túi áo cô.
Khương Mật vỗ đầu nó: "Thật là quá đáng! Dương Giai Hòa, mau mau quản lũ dê của chứ." Dương Giai Hòa vỗ nhẹ cổ Bì Bì: "Đi chơi con."
Bì Bì bước mà cứ ngoái đầu ba mới rời . Khương Mật thắc mắc: "Tại chúng nó lời như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-340.html.]
Dương Giai Hòa nhún vai: "Có thể do quá trai."
Khương Mật: "..." Cô xong chỉ lắc đầu tin, liền chuyển sang chuyện khác. "Chim khách ở chỗ ai nấy đều lợi hại đến thế ? Khác hẳn với chim khách ngoài ! Hay chỉ vì chim khách mang mối thù mà mới cái tập tục kì lạ ?"
Dương Giai Hòa : "Chủ yếu là vì ngọn núi là Thước Thần ngự trị, còn gọi là Hỉ Thần. Trên núi còn một ngôi miếu thờ Thước Thần, thành thử, những giai thoại về Thước Thần cũng nhiều kể xiết. Nghe , nếu trẻ con bệnh, sẽ bồng đứa trẻ tới miếu Thước Thần, để Thần một cái, cho đứa trẻ l.i.ế.m cây cột đá cửa miếu, bệnh của chúng sẽ tự khắc tiêu tan. Vào những năm bốn mươi, năm mươi của thế kỷ , thời điểm nạn đói hoành hành, cả đại đội thu hoạch lấy một hạt lương thực nào, chính Thước Thần chỉ đường dẫn lối cho đội viên lên núi, tìm thấy một vạt ruộng lúa mạch dại, nhờ đó mà cả làng mới thoát khỏi cơn đói kém. Tuy nhiên những chuyện đều là chuyện lâu đây , mà, bây giờ miếu Thước Thần cũng đập phá tan tành."
Khương Mật tò mò: "Miếu Thước Thần ở nơi nào ?"
Dương Giai Hòa đáp: "Ngay ngọn núi thôi. Lúc khi những tiểu tướng Hồng vệ binh đến đập phá, dân trong làng cũng chẳng ai dám ngăn cản, các cụ trong làng thấy áy náy với Thước Thần, cũng chẳng dám lui tới tế bái nữa. Dần dà, ai còn thường xuyên đến, giờ đây cỏ dại mọc um tùm, đường cũng khó khăn lắm."
Khương Mật tiếp tục tò mò: "Anh l.i.ế.m cây cột đá miếu Thần ?"
Mèo Dịch Truyện
Dương Giai Hòa liếc cô một cái như như , chẳng thèm đáp lời cô nữa.
Bởi vì thời buổi gì chuyện trả nhuận bút, nên sự nghiệp văn chương của Khương Mật đành tạm gác , cô nàng đành chủ yếu là chơi bời cho hết buổi chiều. Cái bóng đáng sợ của con rắn xanh vẫn còn ám ảnh, cô dám xông những lùm cỏ rậm mà chơi đùa, chỉ dám loanh quanh ở những bãi cỏ ngắn ngủn. Cô hái kha khá hoa dại, kết thành một vòng hoa. Vừa định đội lên đầu thì Bì Bì liền chạy tới, há miệng ngoạm lấy một đóa hoa.
Khương Mật vỗ đầu nó: " là đồ cố ý!" Cô trực tiếp đeo luôn vòng hoa lên cổ Bì Bì. Bì Bì cúi đầu định ăn những bông hoa cổ, thè lưỡi l.i.ế.m nhưng khó quá, chẳng tài nào l.i.ế.m .
Mấy con dê khác thấy cũng xúm , thi gặm vòng hoa cổ Bì Bì, hoa lá gì thì đều là món khoái khẩu của loài dê cả.
Bì Bì kêu be be phản đối, cố gắng né tránh, nhưng cũng những con dê khác ăn sạch cả hoa lẫn lá, chỉ còn trơ mỗi cái vòng cọng rơm.
Khương Mật phì , "Cho mày nghịch ngợm!" Cô một vòng hoa khác, "Bì Bì, còn nữa ?"