Đinh An Khang ôm n.g.ự.c xuýt xoa: “Hà Hoa, cô gái nhỏ dịu dàng một chút chứ.”
Chu Hà Hoa vội vàng giải thích: “Em vui quá, nhất thời kiềm chế sức. Lần nhất định sẽ như ạ.”
Dương Mạn Lệ bĩu môi, thầm nghĩ cô vất vả việc như trâu bò thì gì mà vui! Thật là ngu xuẩn. Cô dịu dàng hơn hẳn, : “Anh An Khang, ? Em xoa bóp cho nhé.” Nói , cô nhẹ nhàng giúp Đinh An Khang xoa xoa ngực.
Sau đó, cô chợt nhận hành động của , ngượng ngùng lùi về phía . Đợi đến đầu ruộng, Chu Hà Hoa và Dương Mạn Lệ tranh giúp Đinh An Khang việc, để nghỉ ngơi ở đầu bờ.
Mấy bà lão trố mắt , chỉ lắc đầu: “Này!”
Bà Hà lão thái : “Đừng tranh cãi nữa, hai đứa cùng , mảnh đất đều là của cả hai đứa đấy.”
Chu Hà Hoa ngạc nhiên: “Một mẫu đất đều là của bài () ?” (Tức của cô và Khang).
Một bà lão khác hỏi: “Hà Hoa, cháu cứ như , cháu đấy?”
Chu Hà Hoa hất mặt: “Chuyện cần bà quan tâm! Bà cứ lo mà việc của .”
Đám Khương Mật trơ mắt Đinh An Khang ở đầu ruộng ngâm thơ, còn Chu Hà Hoa và Dương Mạn Lệ thì cắm mặt việc trong ruộng!
Trình Ngọc Trạch cảnh đó mà khỏi ngưỡng mộ, cũng chẳng việc chút nào.
Hà Chiêu Đệ bĩu môi: “Còn tranh việc cho kẻ khác ư? Chẳng lẽ đầu óc bệnh nặng?”
Hứa Niệm Nhi suy đoán: “Có các cô cho rằng nhà Đinh An Khang tiền ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-335.html.]
Cả đám đều nỡ rời , cứ đó mà xem náo nhiệt.
Có với Dương Mạn Lệ: “Con gái nhà bà đây là lập gia đình ? Nhìn Đinh An Khang vẻ tích sự cho lắm, cái ánh mắt thật là đáng tin. Chẳng lẽ gả cho , còn theo việc đồng áng nữa ?”
Mẹ Dương Mạn Lệ ha hả: “Chuyện gì to tát ? Làm nổi việc thì ít một chút. Nhà chúng công điểm cao, còn sợ nuôi nổi một thằng rể hiền ?”
Đinh An Khang là học sinh cấp ba, trong nhà đều là kinh thành, trong tay hơn một trăm đồng, gả cho như thì còn gì mà ?
Cứ tính xem, việc đồng áng thì một năm thể tiết kiệm bao nhiêu tiền chứ?
Những khác chỉ bĩu môi . Một bên khác, của Chu Hà Hoa cũng nhịn nữa, bà xông đến tận đầu ruộng, xách lỗ tai Chu Hà Hoa lên, mắng: “Trong nhà cần con việc, đó là thương con, mà con chạy đây giúp đàn ông việc ư? Muốn thì xuống đồng mà tự kiếm công điểm !” Tức giận, bà còn cho Đinh An Khang hai cái tát: “Sau mà còn dám quyến rũ Hà Hoa nhà tao nữa, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Đinh An Khang nước mắt giàn giụa, Chu Hà Hoa vội kêu lên: “An Khang, mặc dù em bức bách em rời , nhưng em sẽ thỏa hiệp , hãy đợi em!”
Dương Mạn Lệ đau lòng xoa xoa mặt cho Đinh An Khang: “Có đau ?” Đinh An Khang đáp: “Đau chứ! Cô mau lên đây , tự .” Anh sợ nhà Dương Mạn Lệ cũng sẽ xông đến đánh .
Dương Mạn Lệ bên cạnh vọng : “Anh An Khang, em cổ vũ cho !”
Cán bộ ghi điểm Chu Hoài Mẫn cất tiếng hô: “Những mà đây xem náo nhiệt, mỗi trừ một điểm!” Bản cô thì vẫn chôn chân ở bên cạnh mà xem.
Thế nhưng, cũng chẳng ý nghĩa gì hơn. Đinh An Khang thút thít việc, Dương Mạn Lệ thì cứ thường xuyên cổ vũ, tất tả đưa nước. Đinh An Khang thậm chí còn mất cơ hội đến đầu ruộng uống nước nghỉ ngơi. Cuối cùng, vì quá mệt mỏi, với Dương Mạn Lệ: “ nghĩ một bài thơ, đầu ruộng cho cô nhé.”
Khương Mật cũng về phía núi, chăn dê, vẫn là vị trí cũ. Dương Giai Hòa vắt vẻo bãi cỏ, vẫn chậm rãi nhả hạt dưa như khi.
Mèo Dịch Truyện
Lần là hạt dưa hấu.
Khương Mật chạy đến bên cạnh , lấy từ trong cặp hai xâu nho, đưa cho một xâu: “Ăn ? Hôm qua em đổi ở huyện, ngọt lắm đấy.”