Khương Dung nghĩ đến tiền Khương Mật bỏ , cũng thấy xót ruột, nhưng hết là sự cảm động, đây là tấm lòng chân thành của Khương Mật dành cho cô.
Nếu là khác, dù cứu chị em ruột thịt chăng nữa, cũng chắc nỡ tiêu nhiều tiền đến thế.
Thế quả đúng là đang vung tiền qua cửa sổ.
Cô hỏi Khương Mật tiền từ mà , bởi cô linh cảm mách bảo rằng, tiền đều là do Khương Mật tự vận động mà kiếm .
Mới tiếp xúc một ngày, cô cảm thấy em gái khác biệt so với . lạ , dù rõ ràng em gái hề tầm thường như , cô hề cảm thấy xa lạ, mà chỉ thấy em gái vốn dĩ nên là như thế.
Cô : "Mật Mật , chị cần tiền , em cứ giữ mà dùng. Số tiền hôm nay chị tiêu, chị nhất định sẽ trả cho em."
Khương Mật bĩu môi: "Cao gia trả còn gì nữa, chẳng là đây !" Cô bé kiên quyết nhét tiền tay Khương Dung, "Chuyện . Chị cả về Tân Thành, đoạn đường xa xóc đó nhất định tiền bên ."
Khương Dung giữ ba mươi đồng, còn đưa trả Khương Mật: "Phần còn em cứ giữ lấy." Hai cứ nhường tới nhường lui, Khương Miểu liền lên tiếng: "Chị cả cứ cầm lấy ạ, em nhiều tiền, em đều cho chị Mật Mật hết , chúng em tiền mà."
Khương Miểu, sở hữu cả một hộp trang sức vàng bạc lấp lánh, quả đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Khương Dung: ...
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-313.html.]
Về phần phiếu thịt, Khương Mật tự giữ . Đây phiếu thông dụng quốc, chỉ thể sử dụng ở Lạc Thành Lĩnh mà thôi.
Khương Dung xoa xoa tóc Khương Mật, giọng đầy trìu mến: "Mật Mật , em thật sự lớn khôn ."
Khương Mật bĩu môi: "Em còn cao hết cỡ, lớn phổng phao, em vẫn còn nhỏ mà!" Khương Dung phì : "Rồi cũng sẽ lớn hết thôi."
Khương Mật ôm chầm lấy Khương Dung, dụi đầu vai chị: "Chị cả ơi, giá như em sớm đến thăm chị thì mấy. Chị cả , bất cứ chuyện gì, chị nhất định cho nhà đấy! Chị thì chúng em mà chứ?"
Khương Dung xoa đầu em gái: "Tính cả hôm nay, em mới về nông thôn bốn ngày thôi, thế là sớm lắm , sớm hơn nhiều . Trước cách xa xôi như , cũng vô ích, chỉ khiến ở nhà thêm lo lắng thôi." Cô trấn an: "Đừng lo lắng, chị cả. Tuy rằng hôm qua chị thật sự sợ hãi, nhưng chị hề tổn thương gì. Chị chướng tai gai mắt với cái nhà họ Cao đó, thà c.h.ế.t chứ cũng sẽ bao giờ giao cho bọn họ. Mà cái đám nhà họ Cao đó, ngu xuẩn độc ác, thật dễ lừa gạt thôi."
Khương Mật cuối cùng cũng yên lòng. Cô bé sợ nhất là chị Dung cái đám chà đạp, đến nỗi ngay cả hỏi cũng dám. Khương Mật dụi dụi Khương Dung, giọng thủ thỉ: "Thật quá, ông trời vẫn luôn ưu ái chúng ."
"Cảm ơn Mật Mật nhà chúng , cứu mạng chị." Khương Dung vỗ lưng Khương Mật, "Được , ngủ . Ngày mai nghỉ ngơi lấy sức, chúng sẽ xem nhà họ Cao lôi bêu riếu khắp phố."
Khương Mật rúc cổ Khương Dung, khe khẽ gọi một tiếng "chị cả", "Em và Miểu Miểu sẽ trông chị ngủ." Khương Dung thực sự mệt mỏi, cả đêm qua cô hề chợp mắt, nhắm mắt là gương mặt đáng ghê tởm của Cao Khánh và Cao Kiếm hiện lên. Cô giường bệnh, cứ ngỡ tài nào ngủ , nhưng bên tai vang lên tiếng Khương Mật khe khẽ hát, cùng tiếng quạt lá bồ của Khương Miểu phe phẩy. Đầu óc cô dần yên tĩnh , nhanh chìm giấc ngủ.
Sau khi Khương Dung ngủ, Khương Mật dắt Khương Miểu sang chiếc giường bệnh bên cạnh.
Khương Miểu trừng đôi mắt tròn xoe Khương Mật.
Khương Mật xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Em cũng chị hát dỗ em ngủ ?" Khương Miểu chờ mong gật đầu. Khương Mật hát ru cho cô bé ngủ, cô bé nhiều ca khúc thiếu nhi, đều là những bài Khương Miểu từng nhưng cực kì dễ thương. Khương Miểu liền hai ca khúc, say mê đến nỗi cũng nương theo tiếng hát mà chìm giấc mộng.