Hà Chiêu Đệ thấy Chu Di thật sự lấy , liền vội vàng cắn vài miếng liên tục, khiến má phồng lên như ngậm hột thị, nhả phần còn cho Chu Di. Chu Di hít một thật sâu, gằn giọng: "Thôi khỏi!"
Khương Mật khẽ liếc mắt, là đụng kẻ mặt dày, nhưng cũng đành mặc kệ, coi như xui xẻo đồng hành chung một chuyến. Đoạn đường kế tiếp, mỗi khi ăn uống là đề phòng cẩn mật, giữ khư khư đồ ăn, tuyệt đối cho Hà Chiêu Đệ hớt tay một chút nào.
Chu Di thì thầm với Khương Mật: "Cô hình như cũng Bắc tỉnh, là về thôn nào, chuyến cô đồng hành, ôi, thật đúng là xui xẻo đủ đường."
Khương Mật: "Đồng tình!"
Buổi sáng, xe lửa ngang qua một trạm lớn, ngừng hơn nửa giờ. Uông Hải bật xuống xe vươn vai vặn . Người xe lửa càng ngày càng đông, lối chật cứng , vệ sinh cũng là một cực hình, bất tiện vô cùng!
Khương Mật : "Anh đón Miểu Miểu một chút, để em xuống chạy nhảy một lát."
Chờ khi Khương Miểu xuống xe, Uông Hải hỏi: "Cô xuống ? đỡ cô."
Khương Mật trêu chọc: "Anh để giẫm lửng hả?"
Uông Hải vỗ vỗ lưng: "Nào, cứ giẫm lên đây!"
Khương Mật vui vẻ mượn Uông Hải để nhảy xuống, cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Uông Hải còn hỏi Chu Di xuống , cũng đưa lưng đỡ cô :
Hà Chiêu Đệ hừ một tiếng, giọng chua ngoa: "Cái đồ cứ như yếu ớt lắm, đến cũng xong!"
Chu Di hít một thật sâu: " trông hành lý cho, kẻo lát nữa chôm mất."
Khương Mật và Khương Miểu hoạt động ở phía , cảm thấy cả đều thoải mái. Đoạn đường kế tiếp, hễ cứ đến trạm nào, Khương Mật và Chu Di liền lượt xuống xe một lát, còn trông coi hành lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-212.html.]
Quan hệ của mấy cũng càng ngày càng , cũng kể cho sẽ về đại đội nào.
Khương Mật và Dương Uyên đều về Đại đội Dương Gia Câu, Uông Hải đến Đại đội Đồng Ninh, còn Chu Di Đại đội Hạnh Hoa. Khương Mật vui vẻ : "Chị cả của cũng ở Đại đội Hạnh Hoa đó! Sau khi cô đến, với chị , cũng sẽ đến đó . Khi định chỗ ở, sẽ thăm chị ."
Mèo Dịch Truyện
Chu Di cũng vui vẻ đáp: "Đại đội Hạnh Hoa thế nào? Chị gái cô tên gì? Vậy là quen !"
Khương Mật giải thích: "Chị cả của tên là Khương Dung. Chị cả Đại đội Hạnh Hoa , cũng hiền lành, nhưng chị vốn chỉ kể những điều , chẳng bao giờ than phiền điều gì, cụ thể thì cũng rõ."
Uông Hải thêm: "Khi nào rảnh, cô ghé thăm nhé."
Khương Mật đáp: "Gần thế, chúng thể tụ họp ."
Ngồi xe lửa ròng rã một ngày một đêm, đến giữa trưa ngày hôm , cuối cùng cũng đến Lạc Thành Lĩnh thuộc tỉnh Bắc.
Khương Mật hai chiếc bọc lớn và một chiếc bọc nhỏ, Dương Uyên và Uông Hải giúp đỡ đưa xuống qua cửa sổ xe lửa, họ còn đỡ tay từng xuống.
Từ xe lửa chen chúc xuống, đông nghịt đến mức cứ như bóp méo.
Khương Mật mang theo một bọc quần áo nhỏ, hai chiếc bọc khác Dương Uyên và Uông Hải xách giúp. Cả nhóm theo dòng ùn ùn tiến ngoài, bao xa khỏi ga.
Uông Hải buông lời cảm thán: "Vậy đây chính là Lạc Thành Lĩnh ư?"
Chẳng chi đến kinh thành, ngay cả so với mấy thị trấn nhỏ đường, nơi cũng xơ xác, tiêu điều hơn nhiều lắm. Xa xa là những dãy núi trùng điệp ngút ngàn, gần hơn thì những ngôi nhà cũ nát, đường cái cũng bé tí, xe bò tấp nập.
Chẳng thấy bóng dáng xe buýt, cũng xe . Thị trấn cũ kỹ thế , trong đại đội còn ...
Cách đó xa, là các điểm đón thanh niên trí thức từ các thôn xã. Có giơ bảng hiệu ghi rõ tên đại đội, thì lớn tiếng gọi, tiếng ồn ào đến mức chẳng rõ gì.