Khương Thư Âm phân tích: "Chỉ cần chủ nhiệm Trần còn ở khoa tuyên truyền, phòng ở nhà bác cả sớm muộn gì cũng chia , lẽ bao lâu nữa, tổ trưởng của bác cả sẽ cất nhắc lên lớp trưởng."
Triệu Thục Phân khẩy: "Cái thì con hiểu . Chờ hội trưởng Liêu lên phó xưởng trưởng, cha con thành hội trưởng, thì chủ nhiệm Trần còn thể chủ nhiệm Trần nữa ư?"
Khương Thư Âm cảm thấy lời cũng lý. Đột nhiên, cô thấy một quen ở lầu: "Mẹ, mau đến xem, đó là cha của Thẩm Hoài Thành ?"
Cha của Thẩm Hoài Thành chính là Cục trưởng Cục Giáo dục tiếng tăm.
Khương Thư Âm cảm thấy chức Cục trưởng Cục Giáo dục thì gì ho, ở mấy năm , hạ xuống là hạ xuống ngay, mấy năm nay mới xem như chút định, đến cả cha của Thẩm Hoài Thành cũng sống một cách dè dặt, khép nép.
Hồng Ngọc với cô , chờ khi khôi phục kỳ thi đại học, ngành giáo dục sẽ trở nên quan trọng, đến lúc đó, các vấn đề về giáo dục sẽ xem trọng một nữa. Cha của Thẩm Hoài Thành là một nhân vật lợi hại.
Nếu Khương Ngưng mà gả một gia đình như thế, thì còn thể thống gì nữa! May , Thẩm Hoài Thành vốn là kẻ đoản mệnh. Cô chẳng cần động tay chân, Thẩm Hoài Thành cũng sẽ c.h.ế.t thây.
Mèo Dịch Truyện
Triệu Thục Phân cả kinh, vội vàng gần: "Chính là ông ! Sao ông tới đây, vẻ mặt vẻ gì là lành cả."
Khương Thư Âm reo lên: "Trời đất ơi, chẳng lẽ Thẩm Hoài Thành cũng chuyến xe kinh thành ? Ai u, chúng đích xem mới ! Nếu đúng là thật, thế nào cũng báo tin cho bác cả bác gái."
Cô nóng lòng thấy Khương Mật thương tích be bét.
Triệu Thục Phân nhịn : "Cái con bé Khương Ngưng quả nhiên phúc khí, cưới xin gì mà khắc c.h.ế.t cả chồng tương lai ." Bà chặc lưỡi hai tiếng: "Chúng khuyên nhủ, dù thì cũng là con rể qua cửa nhà bác cả con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-132.html.]
Triệu Thục Phân và Khương Thư Âm đồng loạt xuống lầu, đến lầu một, nơi tất cả các phòng phẫu thuật đều ở đó.
Trong bệnh viện, bác sĩ y tá đều bận rộn đến phát điên, ưu tiên điều trị những bệnh nhân thương nặng nhất. Những gãy xương cánh tay, tạm thời còn đang băng bó, nguy hiểm đến tính mạng thì cứ để từ từ cứu .
Trong hành lang tiếng kêu thảm thiết và tiếng than vang lên một mảng.
Một cô y tá lớn tiếng quát: "Còn nữa thì ngoài! Bệnh nhân đều đang ở bên trong cấp cứu, chỉ là gãy tay chảy chút máu, nguy hiểm đến tính mạng, cứ đợi đấy ."
Hành lang tạm thời lắng xuống đôi chút, song vẫn vài bệnh nhân khẽ rên rỉ: "Ối chao, đau quá, chịu nổi."
Cha của Thẩm Hoài Thành, ông Thẩm Tuyền Sinh, đang cùng một thanh niên trẻ tuổi, tìm kiếm từng bệnh nhân một. Trong hành lang chẳng thấy ! Chẳng lẽ các con ông đang ở trong phòng phẫu thuật? Lòng ông chùng xuống tận đáy. Ông vội vàng níu lấy tay cô y tá, giọng khẩn khoản hỏi: "Y tá, con trai tên Thẩm Hoài Thành, con gái tên Thẩm Hoài Tĩnh, chúng nó đang ở ? Chúng nó cả ? Đang ở phòng phẫu thuật nào?"
Cô y tá lúc cũng bận rộn đến mức chóng mặt, nhưng bộ dạng của ông , liền con trai con gái ông đều ở chuyến xe gặp nạn.
Người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh vội vàng bổ sung: "Một thanh niên tầm đôi mươi dẫn theo một cô bé chừng mười tuổi."
Cô y tá suy nghĩ một lát đáp: "Trong phòng cấp cứu một thanh niên hai mươi tuổi, nhưng tuyệt nhiên cô bé mười tuổi nào cả."
Cô thêm: "Trong xe vẫn còn cứu , vặn là chỗ tảng đá đập trúng."
Trước mắt Thẩm Tuyền Sinh tối sầm, trái tim ông nguội lạnh. Ông níu chặt lấy cô y tá, môi ông run rẩy bần bật, bi thương hỏi: "Y tá, cô giúp xem thử, con gái Tĩnh Tĩnh mười tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy hồng, hôm nay lúc con bé từ nhà, còn ăn trứng luộc ở bến xe, cơm trong nhà cũng ăn."