Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh - Chương 130:---

Cập nhật lúc: 2025-09-02 12:49:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi Mộng Nhu mơ hồ, hiểu chuyện bại lộ . Mụ gào lên: "Thằng khốn nạn nào dám vu oan cho thế ! Làm kế dễ dàng gì, tâm ý đối đãi Tam Thủy, vì nó mà từng nghĩ tới tái giá. Cả đời đều là vì nó! Vậy mà giờ kẻ đạp Tam Thủy xuống sông, còn thể thống gì nữa!"

Một bà cụ lớn tuổi đáp lời: "Mụ chăm sóc Tam Thủy thật ghê nhỉ, bắt nó việc quần quật mà cho ăn chẳng đáng là bao, còn bắt nó giặt ga trải giường, khiến nó đói đến mức gầy tong teo như đứa trẻ ba bốn tuổi."

Thôi Mộng Nhu nước mắt lưng tròng, phân bua: "Đứa nhỏ Tam Thủy suy nghĩ nhiều, chẳng chịu ăn uống. cũng cho nó việc, nhưng nó từ nhỏ hiểu chuyện, cho nó việc, nó cứ lóc đòi ."

Mẹ Bành Dương xong liền "phi" một tiếng: "Xì, đồ mặt dày! Mụ dọa nạt đứa trẻ kể , nhưng trẻ con thì gì mà giữ mồm giữ miệng chứ. Mụ tưởng vài ba câu đó là thoát tội , mơ ! Chuyện dễ tra lắm. Lúc nào chẳng thấy mụ dẫn thằng bé đê sông, khi còn thấy tận mắt mụ đạp nó xuống nước chứ. Một khi mụ chuyện tày trời đó, thì chạy đằng trời!"

Bà chắp hai tay , thành kính : "May mắn hội trưởng Liêu cứu Tam Thủy một mạng, bằng , thằng bé Tam Thủy đáng thương sẽ còn mạng sống."

Mèo Dịch Truyện

Mấy lão thái thái khác liền phụ họa: "Chúng chia điều tra, đợi lát nữa sẽ với con gái , bảo chúng nó khi tan tầm đều đường hỏi thăm, nhất định sẽ thấy."

Thôi Mộng Nhu giật , chuyện chắc chắn trông thấy thật. Mụ vội vã lóc giải thích: "Ngày hôm qua Tam Thủy nhớ ba, ba nó thích bờ sông bắt cá, lúc mới dẫn theo nó bờ sông."

Lúc , thị nào dám khai hội trưởng Liêu, như chẳng khác nào tự nhận ném Tam Thủy xuống sông. Dù đổ vấy cũng đợi đến lúc đường cùng. Đồ khốn nạn nào tố cáo thị chứ!

Một lão thái thái hừ lạnh một tiếng: "Mụ cũng đừng ngụy biện nữa. Tam Thủy là mụ đạp nó, bằng chúng ?"

Hai đồng chí công an giữ chặt Thôi Mộng Nhu, đưa mụ về cục công an, liếc Vương Hữu Tài : "Ông cũng theo về cục công an để biên bản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-130.html.]

Vương Hữu Tài lúc cũng tin phần lớn . Ông cảm thấy như vớ của hời, liền lên tiếng: "Đồ độc phụ Thôi Mộng Nhu , mụ mau trả tiền trợ cấp và suất công tác đó ! Về , Tam Thủy sẽ do chăm sóc!"

Mẹ Bành Dương liếc mắt một cái, nghĩ thầm: Mơ thật đấy! giờ lúc chuyện đó, tiên cứ tống mụ độc phụ khám .

Thôi Mộng Nhu lúc mới thấy Vương Hữu Tài, liền tức giận chửi té tát: "Ông đúng là chỉ nhăm nhe tiền trợ cấp của thằng bé với công việc đó thôi! Ông dám hãm hại , đồ khốn nạn, ông sẽ c.h.ế.t tử tế !"

Một đám trùng trùng điệp điệp áp giải Thôi Mộng Nhu rời . Mấy lão thái thái tới cục công an một chuyến ghi chép, đó sẽ xưởng dệt tìm điều tra nhân chứng.

Bến xe nghị luận sôi nổi, bàn tán xôn xao về chuyện . Chuyện quả thực quá ác liệt, kế g.i.ế.c con chồng!

Chủ nhiệm Phương về phía văn phòng, còn kịp bước , thấy thư ký vội vàng chạy , mặt cắt còn giọt máu: "Chủ nhiệm, xảy chuyện, xảy chuyện lớn !"

Chủ nhiệm Phương cau mày, khó chịu hỏi: "Cái gì mà ' xảy chuyện'? Chẳng vẫn đang lành lặn đây ?"

Thư ký mồ hôi túa đầy trán: "Thưa chủ nhiệm, bến xe xảy chuyện. Một tảng đá lớn từ núi lăn xuống, đè bẹp một chiếc xe."

Chủ nhiệm Phương xong, đặt m.ô.n.g ngã phịch xuống đất, giọng run run: "Cậu nữa xem nào! Chuyến xe nào cơ?"

Thư ký giơ tay áo lên lau mồ hôi: "Chuyến xe từ kinh thành, bác tài Trương đến giao lộ Hoàng Thạch thì chiếc xe tảng đá lớn đè bẹp."

Chủ nhiệm Phương ngả nghiêng đầu, lịm , hôn mê bất tỉnh.

Loading...