Tần Viễn lái chiếc xe màu đen. Phương Liễu Liễu trải một tấm đệm và chăn mềm mại ở khoang xe để Tiểu Niên Niên ngủ. Cô bên cạnh Khương Ngưng, còn Thẩm Hoài Thành thì ở ghế phụ lái.
Thẩm Hoài Thành cảm thấy tiếc nuối vì thể cạnh Khương Ngưng.
Xe lên đường, khí trong xe liền trở nên tĩnh lặng. Thẩm Hoài Tĩnh say xe, em ở ghế phụ lái – chỗ sẽ thoải mái hơn một chút, trong tay em còn xách một chiếc túi nilon, chỉ sợ sẽ nôn .
Từ Nhạc Ninh cũng say xe, chỉ là nghiêm trọng như Thẩm Hoài Tĩnh. Cô cũng dựa cửa sổ, nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiểu Tương Bao thì mặt mũi ủ rũ, đây là đầu tiên bé ô tô nên cũng say. Thế nhưng vẫn tò mò ngắm cảnh vật bên đường. Chiếc xe Jeep chạy nhanh, càng càng choáng váng, cuối cùng gào đòi nôn.
Khương Mật vội vàng lấy chiếc túi vải dầu cho bé nôn.
Cậu bé che miệng, cố nhịn nôn. Đồ ăn ngon như , chẳng lẽ nào nhổ bỏ .
Khương Mật vỗ về: "Ngủ , ngủ con. Ngủ một giấc sẽ đỡ mệt hơn." Cô để Tiểu Tương Bao đùi ngủ.
Bác tài hỏi Khương Mật: "Cô say xe ?" Ở cái thời buổi , nhiều đều say xe đấy.
Khương Mật lắc đầu: "Cháu say ạ."
Mèo Dịch Truyện
Hai hàn huyên trong chốc lát. Khương Mật cũng mệt rã rời, tối qua cô ngủ ngon giấc, sáng nay dậy sớm! Trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn mơ màng suy nghĩ, Bành Dương hiện giờ việc đó đến ?
Chắc là đến cục công an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-126.html.]
Chuyện quả nhiên ầm ĩ đến tận cục công an.
Sau khi chia tay Khương Mật, Bành Dương đạp xe đạp về nhà chuyện với . Chuyện , yên tâm để khác .
Hiện nay, về hưu, bình thường cũng là khéo ăn khéo . Bà nhận lời con trai giao phó, trực tiếp xách giỏ chợ tìm bạn già sát vách, tức là thím Trương Vân Anh. Hai chào hỏi trong sân thì thêm hai bà lão về hưu nữa. Thế là bốn bà lão xách giỏ chợ.
Tất cả đều là công nhân về hưu ở xưởng dệt.
Là những lão công nhân, sống cũng trong khu tập thể của xưởng dệt, nên chuyện xưởng dệt là thứ họ quan tâm hơn cả. Hiện giờ, ở xưởng dệt ít chuyện, nhưng ồn ào nhất vẫn là chuyện của Khương Thư Âm nhà họ Khương. Đầu tiên là tư tình với ngoài, đó xúi giục bà nội gây khó dễ cho bác cả và em họ, cuối cùng còn chuyện cô bé dâu hụt.
Mấy bà lão lắc đầu thở dài. Trước trông cũng là đàng hoàng, cớ bây giờ nông nỗi . Kế đến, họ thêm chuyện của Trương Vân Anh và Bành Dương, khen hai đứa nhỏ bụng, tấm lòng nhiệt tình như đồng chí Lôi Phong.
Thím Bành lái câu chuyện sang việc hội trưởng Liêu của xưởng dệt cứu . Thím , Vân Anh và Bành Dương chỉ là tiện tay mà thôi, ai gặp chuyện đó cũng sẽ tay giúp đỡ, hội trưởng Liêu mới đích thực là Lôi Phong sống.
Mấy bà lão bắt đầu hết lời ca ngợi việc của đồng chí Liêu Vĩ Minh.
Một bà lão thở dài: "Con bé Tam Thủy phận hẩm hiu, cha, một nó nuôi nấng lớn lên."
Thím Bành : "Đại nạn c.h.ế.t ắt phúc về ! Số mệnh của Vương Tam Thủy vẫn còn ở phía . Lúc cha của Tam Thủy gặp chuyện may, đơn vị để cho Tam Thủy một suất công việc , đó là bán vé. Họ là chờ khi Tam Thủy lớn lên thể nhận, hiện tại thì để con bé . Sau cuộc sống của hai con sẽ thuận lợi."
"Vậy là cuộc sống cũng hy vọng . Người bán vé là một công việc , khi trưởng thành, con bé tìm tấm chồng , cuộc sống ắt sẽ ngày càng khấm khá."