Ba Khương hết lời than thở: "Vị hội trưởng đúng là hồ đồ, cái chuyện trái lương tâm đến . Ông ngờ chuyện liên lụy tới chú Ái Đảng."
Khương Mật cũng nhiều, chỉ dặn ba: "Ba ơi, sáng mai năm giờ ba gọi con dậy nhé, con hẹn gặp Tam Thủy lúc năm rưỡi." Thời gì đồng hồ báo thức, bảo năm giờ cô tự nhiên tỉnh dậy thì thật là thể nào.
Ba Khương khẽ đáp một tiếng "Ừm", bảo: "Con ngủ sớm ."
Mấy khác trong phòng cũng vểnh tai ngóng. Trong lòng Lưu Vân càng thêm kiên định, xem chuyện nhà ở chuyển biến. Cô tha thiết mong mỏi đổi một căn nhà hơn để an cư.
Khương Ngưng hạ giọng hỏi: "Mật Mật, chuyện liên quan đến chú hai ?"
Khương Mật cũng khẽ đáp: "Có. Mà còn chuyện thị phi nữa, chị ? Em e là chị xong sẽ mất ngủ đấy."
Khương Ngưng lập tức : "Nghe chứ!"
Sự hứng thú của phụ nữ với những chuyện xôn xao là gì ngăn nổi, dù mất ngủ cũng chẳng sá gì. Khương Mật ghé sát tai Khương Ngưng: "Em cho chị nhé, tối nay chú Hai và Thôi Mộng Nhu lén lút hú hí với ở bụi lau sậy đấy."
Mèo Dịch Truyện
Khương Ngưng giật thốt lên: "!!! Ý em là ? Ngoại tình ư? Với kế của con bé Tam Thủy ?"
Khương Mật gật đầu xác nhận: " thế. Chị , chuyện tạm thời đừng với ba nhé."
Khương Ngưng tin thì sững sờ, qua một lúc mới hồn hỏi: "Em để bọn họ tự cắn xé ?"
Khương Mật tủm tỉm gật đầu: "Để cả hai cùng đuổi khỏi xưởng dệt thì lẽ khó, nhưng thoát khỏi chức vụ trong công hội thì thành vấn đề."
Khương Ngưng lúc đúng là tài nào ngủ , cô thốt lên: "Cuộc đời đang yên đang lành, mà chú hai một mực tự đường cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-120.html.]
Khương Mật tiếp: "Chị hai , em thấy Tam Thủy cứu là phúc lớn. Con bé suýt nữa thì c.h.ế.t đuối thật, lúc vớt lên hôn mê bất tỉnh . Chú hai mà thể nghĩ cái mưu đồ táng tận lương tâm thì quả là lòng rắn độc."
Nói xong, cô ngáp một cái, nhắm mắt , chẳng mấy chốc ngủ .
Khương Ngưng thì những tin tức động trời cho bàng hoàng, cô trằn trọc mãi chợp mắt .
Sáng hôm , ba Khương gọi Khương Mật dậy. Sau khi tỉnh hẳn, cô còn ườn giường một lát. Mẹ Khương bấy giờ mới bưng quần áo , đặt lên giường giục: "Nhanh chóng mặc quần áo dậy con, sắp năm rưỡi đấy!"
Khương Mật lập tức tỉnh hẳn, vội vàng mặc bộ váy kẻ caro xanh trắng mà Khương yêu thích, chân đôi giày da đen bóng. Mẹ Khương con gái mà lòng mừng khôn xiết: "Trông con bé thật tỉnh táo, rạng rỡ, xinh bao! Chờ thêm độ hai năm nữa, chắc kẻ đến cầu hôn đạp vỡ cả ngưỡng cửa nhà mất thôi."
Khương Mật sợ muộn giờ, tính rửa mặt , vội vàng búi tóc qua loa chạy ào ngoài, : "Cảm ơn sinh con gái xinh đến thế !" Khi cô đến nhà chính, liếc mắt chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ mới chỉ bốn giờ năm mươi...
Khương Mật khẽ lầm bầm: "Gọi sớm quá trời!!!" Cô chỉ ước giường ngủ thêm mười phút nữa cho .
Mẹ Khương mắng: "Không còn sớm sủa gì nữa con, rửa mặt xong ăn vội cái gì đó nữa là năm rưỡi . Nếu thế, con chịu rời giường !"
Khương Mật: !!!
Cô cứ thiếu mãi một chiếc đồng hồ báo thức! Khương Ngưng tươi bước , : "Mẹ vẫn thế mà, lúc học, ít lừa chị em dậy sớm."
Cô mặc một bộ váy áo liền màu sắc nhã nhặn, chân đôi giày lưới trắng tinh, tóc chải thành hai b.í.m xương cá sửa đôi chút, trông càng hợp với thị hiếu thẩm mỹ của thời đại bấy giờ.
Khương Mật khen: " là xinh thật!"
Đợi Khương Mật rửa mặt xong, Bành Dương đạp xe đạp đến. Mẹ Khương luộc trứng gà dặn cô ăn lót , nhưng cô chịu ăn mà bỏ túi. Đoạn, cô cầm thêm một hộp thịt bò đóng hộp, chuẩn lát nữa sẽ cùng đưa cho Tam Thủy.
Bành Dương chở cô bằng xe đạp đến nhà Vương Tam Thủy. Anh đạp xe nhanh, Khương Mật gió sớm thổi đến nheo cả mắt, nhưng cũng nhờ thế mà tỉnh táo và sảng khoái. Quả thật, khí thời đại trong lành bao!