Anh cả của Từ Nhạc Ninh, Từ Nhạc An, đến để gọi em gái về nhà. Từ Nhạc Ninh thấy trang điểm xinh như thì vui vẻ, liền bảo trai chờ cô bé một lát. Từ Nhạc An mái hiên chuyện phiếm cùng Thẩm Hoài Thành và Khương Trạch.
Ba Khương tâm trạng , đang buồn bực một nên tham gia chuyện phiếm.
Cuối cùng, Khương Mật còn tỉ mẩn chỉnh dáng lông mày cho Khương, định trang điểm cho bà nữa, nhưng nhất quyết chịu. Bà lớn tuổi mà còn trang điểm, lỡ thấy thì hổ c.h.ế.t mất.
Từ Nhạc Ninh lanh lợi : "Dì , lúc dì còn trẻ, chắc chắn dì là một mỹ nhân tiếng , nên mới sinh những đứa con xinh đến . Anh cả, chị cả của Khương Mật cũng lắm ạ?"
Khương Mật vội vã đến tủ, lấy một cuốn album ảnh cũ, chỉ cho Từ Nhạc Ninh xem: "Đây là ảnh cưới của ba cháu đây."
Khương Mật tự hào: "Mẹ cháu là một phụ nữ xinh , còn ba cháu thì là một khôi ngô, tuấn tú."
Mèo Dịch Truyện
Khương Mật dám để Từ Nhạc Ninh xem ảnh gia đình, bởi trong đó cô bé trông quá tệ! Khương Mật thầm nghĩ, khi cả và chị cả đều trở về, nhất định chụp một tấm ảnh gia đình thật . Từ Nhạc Ninh gật gù đồng tình. Khi mấy họ cùng , quả thực khiến Khương Trạch và kinh ngạc. Khương Trạch đảo mắt tìm kiếm: “Vợ nhỉ?” Lưu Vân khúc khích , chỉ : "Chị đây mà ông xã!" Khương Trạch lắc đầu vẻ tin: "Anh chịu , cô xinh thế , là vợ ." Lưu Vân thì bật ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-110.html.]
Ánh mắt Thẩm Hoài Thành dịu dàng dõi theo Khương Ngưng, dường như trong mắt lúc chẳng còn thấy ai khác. Người vẫn thường 'ngắm giai nhân ánh trăng, gấp mười ban ngày'. Lúc , Khương Ngưng còn điểm trang nhẹ nhàng, vấn mái tóc b.í.m xương cá gọn gàng, càng khiến nàng thêm phần xinh . Từ khóe mắt, nụ , cho đến từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô gái, tất cả đều in sâu trái tim . Ánh mắt cô, quả thực như dệt thành tơ lòng.
Từ Nhạc Ninh cũng rụt cánh tay về, thoáng nhăn mặt, chút buồn nôn. Cậu vẫn ôm chặt gói bánh tuyết hoa cao yêu thích, chịu buông tay, cùng Từ Nhạc An mỗi đạp một chiếc xe đạp mà rời . Khương Mật bước nhà, bóng lưng cô độc của cha Khương, lòng cô đau nhói. Cô lặng lẽ xuống bên cạnh ông, định bụng sẽ trò chuyện, an ủi ông một lúc.
"Cha , chẳng chỉ là một ruột thiên vị, thương cha, một đứa em trai độc miệng chuyên gây khó dễ cho cha, thêm cả hai cô em gái chẳng thèm qua nữa thôi ? Có gì mà bận lòng ghê gớm ! Họ đối xử với cha thế nào thì cha cứ đáp y như . Cha còn con đây, và chị cả, cả Tiểu Tương Bao nữa! Sau còn thể cả đàn cháu nội cháu ngoại sum vầy. Nhiều thương cha thế , cha còn lo gì nữa chứ." Cô bé vươn tay ôm lấy vai cha Khương. "Cha cứ . Đàn ông nước mắt dễ rơi, chỉ là chạm đến tận cùng nỗi lòng. Cứ cho thỏa hôm nay, ngày mai, cha hãy coi như từng , từng chị em ."
Mẹ Khương bên cạnh , khóe mắt giật giật, thương buồn . Ba Khương thì nghẹn ứ nơi cổ họng: "Con gái , con thế là đang an ủi cha đấy ư? Hay là con đang châm chọc cha ?" Khương Mật nhoẻn : "Con gái đương nhiên là đang an ủi cha . Sau khi cha dứt bỏ hy vọng, lòng cha sẽ trở nên cứng cỏi gì lay chuyển nổi, những đó cũng chẳng thể tổn thương cha thêm nào nữa. Họ cứ như là một nhọt độc mọc cha , chỉ cần cha dứt khoát cắt bỏ, tuy đau một , nhưng đó sẽ bao giờ còn đau nữa."
Mẹ Khương thở dài: "Lời con tuy chói tai, nhưng là lẽ . Dù chúng cũng ở riêng , mà đúng , nào là ở riêng , rõ là ông nội độc đoán đuổi cả nhà khỏi nhà đó chứ." Bà lắc đầu, đoạn thẳng trong buồng.
Vừa mới bước buồng, bà giật nảy ! Trên giường chất đầy những thứ gì thế ? Nào là sữa lúa mạch, nào quýt đóng hộp, nào trái cây đóng hộp, thịt bò hộp, thịt khô, lạp xưởng... Đủ thứ quý hiếm chất chồng lên !
Bà kêu toáng lên: "Khương Ái Quốc! Mấy thứ từ mà thế hả?!"