Khương Mật kéo kéo tay ba Khương, nũng nịu : "Con chẳng ăn gì, cũng chẳng uống gì, no căng ."
Ba Khương liền hỏi Khương Mật buổi trưa ăn những gì, tủm tỉm khen: "Trên má Mật Mật da thịt trở , trông xinh hẳn . là đứa bé xinh nhất nhà ."
Lời khen quả sai chút nào, bởi lẽ con cái nhà họ Khương ai nấy đều , nhất là Khương Trạch và Khương Ngưng, khi giữa đám đông, ai nấy đều rạng rỡ, nổi bật.
Khương Mật lấy chiếc váy mới mua ướm thử lên . Ba Khương con gái mà mặt mày hớn hở: "Chiếc váy quá. Về , năm nào ba cũng mua váy mới cho Mật Mật."
À, là ông tăng lương! Tháng , ông thể nhận tới 58 đồng tiền lương. Ở niên đại , đây thực sự là mức lương cao ngất ngưởng.
Từ Nhạc Ninh thấy ba Khương dường như điều dặn dò riêng với Khương Mật, cô liền tinh ý dẫn Tiểu Tương Bao rửa mặt, rửa tay, để hai ba con gian riêng.
Ba Khương nhỏ: "Hôm nay Tần Viễn tới, mang theo nhiều đồ. Ba thấy là những thứ quý hiếm, ba nhất quyết nhận, nhưng cứ để hết cả. Giờ đây?"
Khương Mật đáp: "Ba cứ chọn một ít gửi qua cho cả và chị cả. Sau đó chọn một ít để chị dâu mang về nhà đẻ. Còn thì chúng giữ mà dùng dần."
Ba Khương vẫn còn ái ngại: "Như vẻ lắm?"
Khương Mật tươi: "Có gì mà , lòng cho con thì con cứ nhận. Đợi con tiền, con cũng sẽ mua cho Niên Niên những thứ như ."
Mèo Dịch Truyện
Ba Khương thở dài: "Chẳng nhà chúng khi nào mới thể tiền đây. Nghèo khổ cả đời, ba căn bản chẳng dám nghĩ đến một ngày của ăn để."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-100.html.]
Khương Mật hì hì: "Ba, ba cứ yên tâm nhận . Để con xem những gì nhé."
Đồ vật quả thực nhiều, là đồ ăn thức uống, cùng nhiều vật dụng thiết yếu. Ngoài , còn một củ nhân sâm to bằng ngón tay cái.
Cô cầm củ nhân sâm lên một lát. Khương Mật tuy am hiểu về nhân sâm lắm, nhưng qua thì chắc chắn là nhân sâm lâu năm. Cô dặn dò: "Thứ ba bảo cất kỹ, để dành phòng khi cần đến. Những thứ khác cứ dựa theo lời con mới , gửi cho cả và chị cả một phần, một ít để chị dâu mang về nhà đẻ, còn chúng sẽ dùng." Cô cầm lên hai hộp đồ hộp: "Chúng mở đồ hộp ăn ."
Ba Khương vẫn cảm thấy việc nhận nhiều đồ quý giá như thật phép, trong lòng chút đành lòng. Khương Mật bèn : "Nếu ba nhận, đó mới thật sự là khách sáo đấy. Ba ơi, ba giúp con vặn mở cái với, con vặn nổi."
Ba Khương giúp cô mở nắp. Khương Mật nhấp một ngụm nước cam đóng hộp, cảm thấy thật ngọt ngào. Cô ôm lấy một lon, đưa một lon khác cho ba Khương uống.
Ba Khương xua tay: "Ba thích uống thứ , để dành cho con dùng dần."
Khương Mật nài nỉ: "Ba cứ uống mà. Trong hộp còn nhiều lắm, tối nay uống, mở ."
Bị Khương Mật chằm chằm, ba Khương cũng nhấp một ngụm. Quả thật ngọt, ngọt hơn cả dưa hấu. Ông mỉm : "Ba thật sự là thơm lây nhờ Mật Mật. Để ba tổ trưởng, mà còn ăn nhiều đồ ngon thế ."
Khương Mật tin tưởng : "Sau , nhà chúng sẽ ngày càng khấm khá hơn, và còn nhiều phúc lộc đang chờ phía ."
Ba Khương hớn hở : "Hiện giờ, ba mơ cũng sắp tỉnh giấc." Khương Mật mang mấy hộp trái cây mời Từ Nhạc Ninh và Tiểu Tương Bao cùng thưởng thức. Sau khi ăn uống xong xuôi, Khương Mật tỏ ý chợp mắt một lát, nếu thì buổi chiều sẽ rã rời chân tay vì sáng dậy quá sớm. Điều quan trọng hơn cả là, cô gian gặp Giọt Nước Nhỏ, bởi hai cô đều ngủ mới thể gặp nó.
Tiểu Tương Bao ăn mấy miếng quýt đóng hộp, súc miệng xong liền bò lên giường, ngủ ngon lành. Từ Nhạc Ninh cũng ngáp dài: " cũng buồn ngủ lắm . Sáng sớm năm giờ dậy."
Khương Mật khẽ vỗ vỗ giường: "Ngủ , ngủ một giấc cho khỏe." Từ Nhạc Ninh vẻ vui mừng khôn xiết khi thể chung một chỗ với Khương Mật, dù cho ở giữa còn cách một Tiểu Tương Bao bé bỏng.