Mẹ Khương đầu tiên con gái bắt nạt ở trường. Nguyên chủ vốn ít , dù ức h.i.ế.p cũng chẳng bao giờ kể với nhà, nên cả nhà cứ nghĩ con bé vì dung mạo mà hóa nhút nhát, tự ti. Hóa chỉ là như thế.
Khương Mật rưng rưng nước mắt: "Mẹ ơi, con xin vì để lo lắng. Con , con chẳng sợ đánh mắng gì cả, chỉ sợ thôi."
Cô diễn cảnh đến là điệu nghệ, khéo léo. Nếu nguyên chủ mà xinh hơn chút thôi, chắc hẳn đổ dồn sự chú ý cô .
Vệ Vinh Nghiệp vội vàng thanh minh: "Khương Mật, hề đánh cô! chỉ kéo cô một cái thôi. Cô rõ với rằng việc cô ngất xỉu dính dáng gì đến cả!"
Khương Mật cúi đầu, thút thít : "Anh thì cũng đành chấp nhận , dù cũng quen . thể sỉ nhục mặt Tiểu Tương Bao như chứ? Anh thằng bé sợ mất vía , nó mới ba tuổi thôi mà!"
Khương Mật khẽ véo lòng bàn tay Tiểu Tương Bao, thằng bé liền đà càng gào to hơn.
Cô gái mặc váy xanh bĩu môi: "Ôi chao, đúng là mặt mo thật đấy! Giữa ban ngày ban mặt, đông thế mà còn dám hống hách với con gái nhà . Anh thật sự nghĩ là công tử nhà giàu ?"
Chủ nhiệm Hà của văn phòng đường phố hắng giọng: "Đứng đây lâu như , mà thấy ai trong mấy chịu lời xin . Các học trường nào thế? Nhà trường dạy dỗ học sinh kiểu ?"
Chủ nhiệm Hoàng của Hội Liên hiệp Phụ nữ liền khuyên nhủ: "Thôi thôi, trẻ con cãi vã , còn mau xin chứ!"
Đợi đến khi cha Vệ Vinh Nghiệp vội vã chạy tới, kịp thấy mấy lời đó. Trên đường đến đây, bọn họ đại khái ngọn ngành sự việc. Ba Vệ liền vỗ bốp một cái đầu Vệ Vinh Nghiệp: "Còn mau xin !"
Vệ Vinh Nghiệp dám cãi lời cha, lí nhí: "Khương Mật, xin ."
Cô gái mặc váy xanh liền châm chọc: "Lúc nãy mắng nhiếc rõ to, cách xa cũng thấy mà. Sao bây giờ lí nhí như muỗi kêu thế ?"
Khương Mật trong lòng thầm tán thành cô gái mặc váy xanh, quyết định chờ chuyện qua , nhất định đến đơn vị của cô gửi một lá thư cảm ơn.
Ba Vệ vỗ thêm một cái đầu Vệ Vinh Nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-thanh-nien-tri-thuc-bi-mang-ra-so-sanh/chuong-10.html.]
Vệ Vinh Nghiệp liền gào lên: "Khương Mật, THẬT SỰ RẤT XIN LỖI!"
Khương Mật nức nở nhỏ nhẹ: "Lần đừng động tay động chân nữa. sợ mắng, nhưng thể vốn yếu ớt. Nếu đánh c.h.ế.t , ba sống đây?"
Vệ Vinh Nghiệp vội vàng biện minh: " hề đánh cô." Khương Mật liền sửa : "Là đánh."
Mẹ Khương giận đến run lẩy bẩy, chỉ thẳng Vệ Vinh Nghiệp: "Cút ! Cút ngay cho !"
Khương Thư Âm liền bước , mắt đỏ hoe, : "Bác gái, bác bớt giận ạ. Hôm nay tất cả đều là của cháu. Cháu nên bảo bạn Vệ xin Mật Mật, nếu cháu thì sẽ chẳng xảy chuyện gì cả. Tất cả đều là của cháu. Mật Mật , chị thật sự xin em. Em đừng giận bạn Vệ nữa, giận thì cứ giận chị đây ."
Từ Nhạc Ninh bỗng cất lời: "Khương Mật, rốt cuộc cô định giải quyết chuyện đây? Chẳng cô tức giận vì Vệ Vinh Nghiệp thích cô, chấp nhận lời tỏ tình của cô ? Giờ ầm ĩ đến mức , lẽ nào cô vẫn còn gả cho Vệ Vinh Nghiệp ?"
Một nữ sinh khác khỏi buột miệng : "Thì mục đích cô giả vờ ngất xỉu là như thế ? Cô cũng nên tự xem, xứng với Vệ Vinh Nghiệp chứ?"
Vệ Vinh Nghiệp liền hoảng hốt, vội vàng : "Khương Mật, sẽ cưới cô ! Cô bỏ cái ý nghĩ đó !"
Lúc Vệ liền nhân cơ hội : "Bác Khương ơi, con gái quan trọng nhất là lòng tự trọng. Nếu cháu nghĩ rằng cứ ầm ĩ lên như thế là thể gả nhà chúng , thì cháu hãy dẹp bỏ hy vọng đó ."
Mèo Dịch Truyện
Xem , đây chính là chiêu "tứ lạng bạt thiên cân" mà đời thường .
Chỉ một câu của Khương Thư Âm ngay lập tức xoay chuyển cục diện ngày hôm nay.
Dù Vệ Vinh Nghiệp sai, nhưng cũng chẳng do .
Những vây xem đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Mật và Vệ Vinh Nghiệp. Nếu sự thật đúng là như thế, thì Vệ Vinh Nghiệp cũng thật đáng thương. Chưa đến những chuyện khác, Vệ Vinh Nghiệp quả thật dáng vẻ thư sinh, ăn mặc tươm tất, rõ ràng gia cảnh cũng tồi.
Bị từ chối lời tỏ tình, còn bày chiêu ư? Chậc chậc.