Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 97.
Cập nhật lúc: 2025-05-23 15:36:34
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cảm ơn bác gái, nhưng chú Trương đang làm rồi, mấy cái bản vẽ gì đó cũng vẽ xong hết, nguyên liệu cũng chuẩn bị gần đủ rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Lão Trương hả? Tay nghề thủ công của ổng cũng giỏi thật, vậy thì để ổng làm đi. Nhưng mà mấy quả trứng này…”
“Bác gái đến chơi ạ.” Chu Dã từ ngoài đi vào, vừa thấy bà đã lên tiếng.
Bác gái Tôn – vợ lão đội trưởng – cười tít mắt: “Ừ, bác mang ít trứng gà cho vợ cháu, mà con bé này khách sáo quá, không chịu nhận.”
“Cháu mới vừa đổi với thím Đào được một đống trứng, thời tiết này để lâu cũng không được, bác lại mang nhiều thế, e là sẽ hỏng mất.” Chu Dã cười, “Bác mang về đi ạ.”
“Bác cố tình mang đến mà…”
“Thật sự không cần đâu, nhà cháu không thiếu trứng gà.”
Cuối cùng, nửa rổ trứng gà bác gái Tôn mang đến vẫn không ai nhận, bà lại vui vẻ mang về nguyên như cũ, miệng còn cười tươi khen Chu Dã giờ đã hiểu chuyện.
Người vừa đi khỏi, Chu Dã bĩu môi nói: “Làm như chúng ta thèm trứng gà của bả lắm vậy!”
Bạch Nguyệt Quý nhướng mày: “Giận gì thế?”
Chu Dã nói: “Không biết đã đồn bao nhiêu chuyện bên ngoài, nào là em không biết vun vén, nào là anh chẳng có gì đứng đắn. Anh đâu có ăn cơm nhà bả! Nếu không nể mặt lão đội trưởng, gặp bà ta lần nào là anh chọc tức lần đó!”
“Hình như em cũng nghe nói tiếng xấu của bả không ít.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Không ít cái gì nữa! Em không biết đâu, trước kia bà ta toàn giấu đồ mang về nhà, còn bị lão đội trưởng kéo lên sân khấu vạch mặt, mất mặt hết luôn! Sau đó mới sợ, không dám tái phạm nữa!”
“Có chuyện vậy luôn? Kể em nghe đi.” Bạch Nguyệt Quý tò mò.
Chu Dã thấy vợ hứng thú thì vui vẻ kể ngay.
Hồi đó phong khí rất tệ. Người ta làm thì làm cho có, nhưng đến mùa thu hoạch thì ai cũng muốn giành lấy nhiều phần cho nhà mình.
Giấu đậu phộng, đậu nành trong túi quần là chuyện nhỏ. Có người còn mặc váy rộng, bên trong nhét nguyên cái rổ!
Nghe thì tưởng lố, nhưng đó là chuyện thật xảy ra lúc ấy.
Không biết các đội khác xử lý thế nào, nhưng lão đội trưởng thì giận tím mặt.
Ông tự mình dẫn người truy quét, bắt nghiêm. Bác gái Tôn – người cố ý vi phạm nhiều lần – bị ông lôi lên sân khấu trói lại luôn.
Hai người con trai là Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn muốn xin tha cũng không được.
Lão đội trưởng còn bê nguyên kiểu “diễu phố ném lá thối” ở thành phố về áp dụng – bắt người ta ném lá rau thối, phân bò, phân gà lên người bà ấy.
Lúc đó bác gái Tôn khóc khàn cả giọng, mắng lão đội trưởng là không có nhân tính, là đồ súc sinh.
Nhưng lão đội trưởng không thèm để tâm, còn tuyên bố dõng dạc: phải ly dị với loại sâu mọt như vậy!
Lúc ấy bác gái Tôn sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Từ đó về sau, bà ta không dám làm chuyện đó nữa, dù chỉ là một hạt đậu hay một hạt lạc cũng không dám sờ vào.
Bị lão đội trưởng dọa sợ thật rồi.
Vì bà ta biết tính ông, không phải dọa suông, ông thật sự có gan làm đến cùng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không được lấy, bà ta cũng chẳng cho người khác lấy.
Người trong đội chẳng ai để bà ta vào mắt, nhưng nhìn thấy lão đội trưởng còn dám xử lý cả vợ mình như thế, thêm bà ta ngày nào cũng giám sát, tan ca là kiểm tra người, hễ phát hiện một hạt đậu cũng bị trừ công điểm.
Nghiêm khắc đến mức cực đoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-97.html.]
Nhờ đó mà dần dần, phong khí mới được cải thiện, đội Ngưu Mông mới bắt đầu phát triển khởi sắc.
Giờ ai cũng giám sát lẫn nhau, ai mà làm bậy là lên sân khấu lĩnh ngay “giải thưởng phân gà”!
Gặp phải mấy bà già lì lợm thì dễ thôi, cứ trừ điểm thằng con cưng của bả, mà còn trừ gấp đôi!
Muốn triệt để 100% thì không thể, vì bản tính con người là vậy.
Nhưng làm được đến mức đó đã là rất tốt rồi.
Bởi vậy mà đại đa số người trong đội đều phục lão đội trưởng.
Ngay cả Chu Dã cũng rất kính trọng ông, và thật lòng mà nói, lão đội trưởng rất quan tâm tới anh.
Cũng vì vậy mà chuyện bác gái Tôn hay buôn chuyện sau lưng, Chu Dã mới nhắm mắt làm ngơ, nhưng trứng gà của bà ta thì tuyệt đối không lấy.
Hơn nữa, với kiểu người như bà ta, nếu thật sự nhận trứng thì ai biết được sau lưng bà ta có nguyền rủa gì không, nào là ăn trứng của bà ta thì thối ruột đau bụng các kiểu.
Chuyện bác gái Tôn mang trứng đến, chị dâu Lý cũng thấy.
Chị ấy còn sang tìm Bạch Nguyệt Quý, vừa nghe cô không nhận là lập tức nói: “Không nhận là đúng.”
“Đâu thể tùy tiện nhận trứng gà của người khác được.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Chị dâu Lý nói: “Lần này là Chu Dã lập được công lớn, nếu không phải vì cậu ấy, bác đội trưởng sao có thể được lên phát biểu ở đại hội huyện? Bà ta mang trứng tới, thật ra cũng có thể nhận, nhưng theo chị thì thôi, muốn ăn trứng thì ra ngoài đổi, chứ không đáng phải ăn của bà ấy.”
Cũng vì đã thân quen với Bạch Nguyệt Quý nên chị dâu Lý mới nói thẳng thế.
Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Chị nói phải, Chu Dã cũng kể với em rồi.”
Chị dâu Lý cười đáp: “Thế thì tốt rồi.”
Đều là người trong thôn, ai chẳng biết ai?
Nếu không phải bác gái Tôn lấy được lão đội trưởng, lại sinh ra Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn mấy người con trai có tiền đồ, thì ai thèm để ý đến bà ta ấy chứ?
Còn phải nói thêm một câu: bác gái Tôn với mẹ chồng chị dâu Lý thân nhau lắm!
Hai người thường tụ tập nói xấu con dâu.
Bác gái Tôn thì nói xấu vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn, còn mẹ chồng chị dâu Lý thì đương nhiên là nói xấu chị ấy rồi!
Còn đang nói chuyện thì chị dâu Đại Sơn tới.
“Ui chao, mấy người ở đây vui vẻ nhỉ!” Chị dâu Đại Sơn cười nói.
“Lại đây ngồi đi, mẹ chồng cô hào phóng lắm nha, còn đem trứng tới tặng cho Nguyệt Quý ăn đấy!” Chị dâu Lý cười trêu.
Chị dâu Đại Sơn hừ một tiếng, quay sang Bạch Nguyệt Quý nói: “cô không nhận trứng là đúng rồi, nếu mà cô dám nhận, về là bả chích bù nhìn nguyền rủa cô ngay!”
Chuyện trong nhà thế nào, dù chị không nói thì Chu Dã cũng kể với vợ rồi, có gì mà phải giấu?
Trong giọng chị dâu Đại Sơn đầy uất ức, khiến Bạch Nguyệt Quý cũng không nhịn được mà bật cười, thấy chưa, đến người hiểu chuyện như chị dâu Đại Sơn còn phải nói thế khi nhắc đến mẹ chồng mình.
Chị dâu Đại Sơn ngồi xuống, nói tiếp: “Đừng nói cô, đến con trai chị, rồi mấy đứa cháu nội cháu ngoại của bà ta, đứa nào mà dám ăn một quả trứng gà của bả là thể nào cũng bị mắng cho quay như chong chóng cả năm trời. Trứng bả đẻ ra không phải trứng gà mà là trứng vàng ấy!”
Bác gái Tôn với mấy nàng dâu đúng là không hòa thuận, vì trong mắt bà, mấy chị dâu như chị dâu Đại Sơn toàn là loại con dâu bất hiếu!
Chúng nó dám không hầu hạ bà, không rót nước rửa chân cho bà!
Cưới về còn đòi chia nhà, mỗi nhà nuôi gà đẻ trứng cũng không ai đem biếu bà!
Bởi vậy bác gái Tôn ôm cả bụng bực dọc với đám con dâu này!