Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 96.
Cập nhật lúc: 2025-05-23 15:17:29
Lượt xem: 150
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão đội trưởng mồ hôi nhễ nhại tiến lên chào hỏi vị lãnh đạo từ thành phố xuống: “Không biết lãnh đạo đến, thật là thất lễ rồi.”
“Gì cơ? Lãnh đạo? Chú là lãnh đạo ạ?”
Chu Dã vừa nghe thấy, lập tức tròn mắt, ra vẻ như bị doạ đến choáng váng.
Anh cảm thấy màn diễn này của mình ít nhất cũng được chín điểm!
Nhưng nếu Bạch Nguyệt Quý có mặt ở đây, chắc sẽ chấm cho anh không nổi điểm trung bình, quá lố rồi.
Có điều, lố thì lố, mà hiệu quả thì lại tốt.
“Thế cậu nghĩ chúng tôi là ai?” Trợ lý đứng bên cạnh nhìn anh nói.
“Tôi… tôi cứ tưởng mấy người thấy đội chúng tôi giỏi nên đến học tập kinh nghiệm cơ.” Chu Dã làm bộ ngây ngô chất phác.
Lãnh đạo huyện cười tủm tỉm nhìn lão đội trưởng: “Lão Lý, ông là cán bộ tốt, được bà con công nhận. Cho nên tôi nói, ông cứ làm tiếp vài năm nữa, đừng vội nghỉ hưu. Hiện nay đất nước đang cần những cán bộ lão thành xuất sắc như ông tiếp tục tỏa sáng trên cương vị công tác!”
Lời lẽ này rõ ràng là tán thưởng, khiến lão đội trưởng được công nhận mà xúc động không thôi.
“Nhất định không phụ lòng lãnh đạo, tôi sẽ làm thêm ba năm nữa!”
Lãnh đạo gật đầu, nói không cần tiễn rồi dẫn người rời đi, nhưng lão đội trưởng vẫn kiên quyết tiễn một đoạn.
Đợi bóng dáng đoàn lãnh đạo khuất hẳn, ông mới quay lại tìm Chu Dã.
“Cháu đã nói gì với lãnh đạo vậy?” Lão đội trưởng vừa rít một hơi thuốc lào, vừa nhìn anh hỏi.
Chu Dã cười tươi: “Cháu có nói gì đâu, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi mà.”
“Phong Thu, cậu nói đi, vừa nãy cậu ta nói gì với lãnh đạo?” Ông quay sang hỏi Lý Phong Thu.
Còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Sơn bên cạnh đã hào hứng nhảy vào: “Để cháu! Cháu nhớ lời anh Dã nói!”
“Tránh ra, đội trưởng đâu có bảo cậu!”
Lý Phong Thu bực mình, chẳng thèm quan tâm đến Thái Sơn, liền kể lại hết những lời Chu Dã vừa nói với lãnh đạo.
Không chỉ có Phong Thu, mà cả Trương Đại Căn, Cố Quảng Thu và mấy người đàn ông các thôn xung quanh cũng đều nghe được lời Chu Dã nói.
Thậm chí họ còn tưởng mấy người lãnh đạo kia đúng là cán bộ từ các đội khác đến học tập kinh nghiệm của đội Ngưu Mông, nên vừa rồi ai cũng thẳng lưng, ra sức làm việc để thể hiện tinh thần hăng say.
Lãnh đạo nhìn thấy hết, càng thêm hài lòng, nhất là với những lời Chu Dã nói, chẳng khác nào khẳng định công lao của lão đội trưởng.
Lão đội trưởng kéo Chu Dã ra chỗ khác, tránh những người khác rồi đánh giá anh từ đầu đến chân: “Cháu nói thật đi, có phải ngay từ đầu đã nhìn ra đó là lãnh đạo không?”
“Vẫn là bác tinh tường, chuyện gì cũng không qua được mắt bác.” Chu Dã cười toe toét.
Chắc chắn là anh nhận ra ngay từ đầu rồi. Cán bộ đội khác mà có được khí chất như thế à?
Lý Thái Sơn ghé lại, ngưỡng mộ đến độ quỳ lạy: “Anh Dã, anh biết rõ đó là lãnh đạo mà còn dám nói mấy câu đó sao?”
Chứ nếu là cậu ta, mà biết đang nói trước mặt cán bộ huyện, chắc lưỡi cũng cứng đơ chẳng nói nổi.
“Sao lại không dám chứ? Mà tôi cũng chỉ nói sự thật thôi mà. Chúng ta có làm việc chăm chỉ thật không? Bác đội trưởng có đối xử tốt với chúng ta thật không? Ví như mấy anh em nhà họ Đoạn, ai mà chẳng được bác đội trưởng chăm sóc? Căn nhà đó còn là do Đại Hải với Đại Sơn đi sửa giúp đấy. Người khác tôi không biết, chứ tôi thì tin bác đội trưởng tuyệt đối.” Chu Dã nói.
Lão đội trưởng biết rõ miệng thằng nhóc Chu Dã này từ nhỏ đã ngọt như mía lùi, nhưng lời nịnh này lại vừa thật vừa dễ nghe, khiến ông thấy rất ấm lòng.
Vậy nên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày cũng không giấu nổi nụ cười.
“Đi làm đi! Đừng tưởng nịnh vài câu là được cộng thêm điểm công. Không làm cho đàng hoàng thì vẫn bị trừ như thường.” Ông nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-96.html.]
“Cháu biết rồi, trời nắng mà, bác mau tìm chỗ mát nghỉ đi ạ.” Chu Dã cười híp mắt.
Lão đội trưởng hừ nhẹ, rồi chắp tay sau lưng đi mất.
Lý Đại Sơn không làm ở chỗ này, chỉ có Lý Đại Hải ở đây, anh ta gọi mọi người làm việc, còn cười hỏi Chu Dã có muốn uống nước sơn tra anh ta mang theo không.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, thì ra vừa rồi Chu Dã là đang thay mặt cả đội nói lời hay trước mặt lãnh đạo cho lão đội trưởng.
Đặc biệt là khi anh còn chưa biết thân phận thật của lãnh đạo mà vẫn nói toàn lời thật lòng, điều này lại càng có trọng lượng hơn.
Nhưng mọi người vẫn nhìn Chu Dã với ánh mắt nghi hoặc, tên cáo già này là thật sự không biết, hay giả vờ không biết?
Người hiểu rõ nội tình như Lý Thái Sơn thì lại đắc ý vô cùng, lãnh đạo vừa tới, anh Dã nhà cậu ta đã nhận ra ngay, chỉ riêng con mắt tinh tường đó thôi, cũng đủ để cậu ta học mười năm!
Bởi vì từ đầu đến cuối… cậu ta thật sự không nhận ra.
Chuyện Chu Dã thay mặt lão đội trưởng nói lời hay trước mặt lãnh đạo huyện vẫn còn có hậu.
Không lâu sau, huyện mở đại hội biểu dương, và trong hội nghị lần này, lão đội trưởng được nêu tên đặc biệt tuyên dương.
Thành tích của ông vẫn luôn tốt, nhưng để nói là nhận được vinh dự lớn như hôm nay thì đúng là chưa từng có.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lần này ông được xem như là hình mẫu tiêu biểu của các đội sản xuất tiến bộ.
Đích thân lãnh đạo huyện gọi ông lên sân khấu phát biểu vài lời.
Niềm vui đến quá bất ngờ, lúc bước lên bục, gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông đỏ bừng vì xúc động.
Đây chính là thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời ông!
Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn, hai anh em cùng đi theo, tuy không được lên sân khấu, nhưng cũng siết chặt nắm tay run lên vì phấn khích.
Vinh hiển tổ tông, đây đúng là vinh hiển tổ tông!
Dù lão đội trưởng là người từng trải, có bề dày kinh nghiệm, thì khi đột ngột được đẩy lên đỉnh cao của cuộc đời vẫn không khỏi bất ngờ, nhưng ông vẫn đón nhận được.
Bài phát biểu ngắn gọn ngay tại chỗ của ông rất chừng mực, chân thành.
Nói xong, dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay vang dội.
Lão đội trưởng được hai anh em Đại Hải, Đại Sơn dìu xuống bục.
Ừm… dù có kinh nghiệm, nhưng hai chân ông đúng là có chút không nghe lời nữa rồi!
Sau khi hội nghị kết thúc, ông còn được lãnh đạo công xã khen ngợi.
Ngoài ra, các đội trưởng từ những đội sản xuất lân cận cũng kéo đến bắt chuyện, đều muốn học hỏi kinh nghiệm, vì họ cũng mong đội mình tiến bộ như vậy.
Cuộc đời lão đội trưởng như được bước sang mùa xuân thứ hai, tinh thần cũng rạng rỡ hơn hẳn.
Và tất cả đều là nhờ hiệu ứng từ một bài phát biểu của Chu Dã trước mặt lãnh đạo huyện, đúng là có sức ảnh hưởng quá lớn!
Vốn dĩ bác gái Tôn – vợ lão đội trưởng – xưa nay chẳng ưa gì Chu Dã, đương nhiên cũng chẳng thích cô vợ trí thức không biết vun vén là Bạch Nguyệt Quý.
Thế mà hôm nay, bà lại mang đến cho Bạch Nguyệt Quý nửa rổ trứng gà mà bà chắt chiu tích cóp được.
Tuy nhiên, Bạch Nguyệt Quý không nhận, nói rằng nhà vẫn còn, không cần phải khách sáo như vậy.
Bác gái Tôn cười nói:
“Hồi trước bác cũng chỉ nghe mấy lời đồn đại vớ vẩn, tưởng thằng Chu Dã là đồ chẳng ra gì. Nhưng bố Đại Hải vẫn luôn nói nó là đứa không tệ, chỉ cần chấn chỉnh lại thì nhất định sẽ có tiền đồ. Giờ thì thấy rồi đấy, cưới cháu xong, hai đứa sống cuộc sống ngon lành thế kia, lại còn sinh được cặp song sinh, ôi chao, nhìn mà phát thèm.
Phải rồi, thằng Đại Sơn nhà bác biết làm xe đẩy cho trẻ con, đợi lúc nào rảnh bảo nó làm cho hai đứa nhỏ nhà cháu một cái, để sau này lớn lên một chút là đẩy đi chơi cho tiện.”