Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 88.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 18:28:08
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy chuyện này Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều chưa biết, nhưng đúng như mợ nói, dù có nghe thấy, hai vợ chồng họ cũng sẽ hiểu dụng ý của bà.
Giờ mợ đã về, thì chuyện giặt giũ nấu ăn, chăm sóc hai đứa nhỏ tất nhiên sẽ đổ lên vai Bạch Nguyệt Quý.
Nói thật, nếu Bạch Nguyệt Quý phải làm mấy việc đó thì cũng chẳng khó, chỉ là từ nay trở đi cô đừng mong có thời gian viết lách nữa, bởi vì toàn bộ thời gian sẽ bị chiếm hết.
Trong thời gian ở cữ, Bạch Nguyệt Quý không chỉ nằm không. Nửa tháng đầu đúng là cô chưa cầm bút, nhưng nằm mãi cũng buồn, thế là cô tranh thủ nghĩ đề cương cho truyện mới.
Nửa tháng sau, khi cơ thể dễ chịu hơn, cô bắt đầu viết cuốn sách thứ tư. Mỗi ngày chỉ viết tầm hai ngàn chữ, đến nay ra tháng rồi, quyển sách đó cũng gần xong.
Nhưng trước khi gửi đi, cô còn cần chỉnh sửa và trau chuốt lại.
Mà trước đó, Bạch Nguyệt Quý đã nói với Chu Dã là muốn thuê người giúp giặt đồ.
Chu Dã tất nhiên không có ý kiến. Quần áo của hai vợ chồng, rồi đồ của hai đứa trẻ, đặc biệt là tã lót, quá nhiều, mỗi ngày đều phải giặt.
Bảo vợ anh tự làm hết thì sao được? Lỡ mệt tới hỏng cả lưng thì sao?
Trước đây anh cũng không muốn để mợ làm, nhưng bà đã quen sống cần cù tiết kiệm, không nỡ để họ tốn tiền.
“Anh đi tìm Thái Sơn, bảo nó hỏi thử cháu gái của anh nó xem sao.” Chu Dã nói.
“Bao nhiêu tuổi? Tên là gì?” Bạch Nguyệt Quý hỏi, nếu còn quá nhỏ thì thôi khỏi.
“Mười hai tuổi, tên là Lý Đại Ni.”
Bạch Nguyệt Quý: “…”
Ở quê, mười đứa con gái thì năm đứa tên có chữ “Ni”, năm đứa còn lại tên là “Nha” gì đó.
Chu Dã đi tìm Lý Thái Sơn. Vừa nghe xong, Thái Sơn nói luôn:
“Mỗi tháng một đồng?”
“Đúng, nhưng phải giặt sạch sẽ. Nếu làm qua loa thì thôi khỏi làm.”
“Vậy thì yên tâm đi, một đồng một tháng, chỉ cần giặt đồ và tã lót thôi.” Thái Sơn chẳng chần chừ gì “Anh cứ về trước đi, em nói với chị dâu em cái là đồng ý liền.”
Quả nhiên, chị dâu của Thái Sơn đồng ý ngay, chuyện tốt như vậy thì có lý gì mà từ chối. Chị ta lập tức gọi con gái lại và nói:
“Mỗi tháng mẹ cho con giữ hai hào làm tiền riêng!”
Lý Đại Ni là cô bé đen nhẻm, nhìn qua là biết siêng năng chịu khó.
Cô bé được Lý Thái Sơn dẫn tới để Bạch Nguyệt Quý “duyệt mặt”:
“Chị dâu, đây là cháu gái em, Đại Ni, sau này chị giao đồ cho nó là được rồi. Cả quét sân nó cũng sẽ giúp.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chỉ cần giặt đồ thôi là được rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười, nhìn sang Lý Đại Ni “Vậy từ sáng mai bắt đầu nhé?”
“Vâng, thím cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt ạ!” Lý Đại Ni gật đầu.
Nó đã tính rồi, mỗi tháng tiết kiệm được hai hào, một năm là hơn hai đồng. Nó còn nhiều năm nữa mới lấy chồng, nếu cứ làm mãi, đến lúc đó cũng tích cóp được để may đồ mới cho mình.
Bạch Nguyệt Quý không biết những tính toán trong lòng cô bé, nếu biết chắc chắn sẽ cảm khái vì cô bé quá sớm biết lo.
Nhưng thật ra không chỉ Lý Đại Ni nghĩ thế, thời này con gái lấy chồng sớm, nên tầm tuổi như cô bé đều đã lo xa rồi.
Chính như Bạch Nguyệt Quý, cô mới bao nhiêu tuổi, mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi đấy thôi.
Cô cười nhẹ, rồi để cô bé về nhà chuẩn bị.
Sáng hôm sau, Lý Đại Ni đã đến, mang cả quần áo và tã lót ra sông giặt.
Theo yêu cầu của Bạch Nguyệt Quý, quần áo và tã phải giặt riêng, dùng xà phòng thơm.
Dưới sông không chỉ mình cô bé giặt, còn có nhiều người khác. Thấy vậy, tất nhiên họ hỏi:
“Làm giúp không công hả?” Người hỏi vợ của Lý Phong Mậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-88.html.]
“Không ạ, thím ấy trả cháu một đồng mỗi tháng.”
“Gì cơ? Trả cả một đồng á?” Một chị dâu khác tròn mắt.
Lý Đại Ni gật đầu:
“Vâng, thím ấy bận lắm, một mình chăm hai đứa con, lại phải lo hết trong ngoài, thật sự không kham nổi.”
Chuyện này nhanh chóng lan khắp thôn.
“Vợ Chu Dã đúng là có phúc, cũng giỏi kiếm tiền, có bản lĩnh, nhưng mà… nói thật là chẳng biết tính toán gì cả!”
“Đúng vậy. Ai mà chẳng từng nuôi con? Tôi sinh bảy đứa, chẳng phải vẫn lớn lên cả đấy thôi? Có đứa nào mà mẹ nó không tự giặt đồ?”
“Đấy là vì cô ta kiếm được tiền nên chẳng nghĩ đến chuyện tiết kiệm nữa.”
“……”
Mấy bà cô “giỏi tề gia” trong thôn lại bắt đầu buôn chuyện.
Trong mắt họ, Bạch Nguyệt Quý đúng là chẳng biết lo liệu gì cả, chỉ giặt đồ với tã lót mà cũng thuê người, một tháng mất nguyên một đồng cơ đấy!
Một đồng có thể mua được bao nhiêu thứ tốt?
Chỉ riêng trứng thôi, một đồng có thể mua được ba cân, loại to loại nhỏ, một cân trứng nếu to thì có thể được bảy quả, nhỏ thì tám quả.
Ba cân trứng là bao nhiêu quả rồi?
Nếu mua diêm thì sao? Một đồng có thể mua được ba gói lớn, mà vẫn còn dư bảy xu, một gói lớn lại có tới mười sáu hộp!
Muối thì một đồng rưỡi một cân, thêm năm xu nữa là có thể mua được bảy cân muối, đủ dùng một thời gian dài!
Còn xà phòng thơm mà ai cũng tiếc không dám dùng, giá cũng chỉ hơn ba xu một cục, một đồng là mua được ba cục!
Nhìn xem, một đồng có sức mua mạnh cỡ nào, vậy mà chỉ vì không muốn giặt tã, không muốn giặt quần áo mà lại đi thuê người khác làm!
Bạch Nguyệt Quý thì khéo chống chế, bảo là không có mẹ chồng hay chị em dâu giúp trông con nên bị vướng chân vướng tay, đành phải thuê người.
Nhưng ai chẳng biết, nhà Bạch Nguyệt Quý thân với nhà thím Trương cỡ nào, thím Trương ngày nào chẳng sang trông con giúp, chẳng lẽ không nhờ trông hộ được?
Hơn nữa, con thì còn nhỏ xíu, toàn ăn với ngủ thôi, chẳng phải vừa trông vừa gánh nước giặt ở nhà cũng được à? Trẻ con khóc thì chẳng lẽ không nghe thấy sao?
Làm như ai chưa từng chăm con vậy.
Lười biếng thì cái gì cũng thành lý do!
Chuyện này khiến Triệu Mỹ Hương cực kỳ ghen tị.
Vì cô ta cũng có một đứa con gái tầm tuổi Lý Đại Ni, lại ở gần nhà Chu Dã nữa. Nhưng vì cô ta thân với chị dâu cả của Chu Dã, nên quan hệ với Bạch Nguyệt Quý không tốt.
Thế nên nhà cô ta không được để mắt tới.
Nhưng Triệu Mỹ Hương không phải loại người chịu ngồi yên, liền chạy đến chỗ chị dâu cả của Chu Dã mách:
“Không tính đến nhà tôi thì thôi, đằng này ngay cả Đại Nha nhà chị mà cũng không gọi qua giúp, thế chẳng phải là chẳng coi nhà chị là người nhà sao?”
Chị dâu cả nghe thế thì rõ ràng là tức giận:
“Tôi cũng không coi họ là người nhà nữa!”
Lần trước Chu Dã dẹp tan sĩ khí của mấy anh em bên vợ chị ta, lần này lại thuê Lý Đại Ni giặt đồ, chẳng thèm để ý tới con gái chị ta, càng khiến chị ta tức sôi máu.
Nhưng mà tức thì tức, Bạch Nguyệt Quý lại chẳng thèm quan tâm.
Mà thật ra, việc thuê người giặt đồ thế này, trong thôn có không ít người để ý đấy.
Ngay cả Vương Nhị Anh cũng than thở với Chu Dã:
“Sao không gọi cháu gái em đến giặt chứ? Em còn có thể ăn chia chút ít…”