Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 87.

Cập nhật lúc: 2025-05-22 18:27:49
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã đưa mợ về đến tận cửa nhà rồi mới quay xe lừa trở lại.

Hàng xóm láng giềng bên này vừa thấy mợ về, lại còn mặc đồ mới, không nhịn được liền hỏi:

“Về rồi à? Bộ đồ này là cháu trai mua cho đấy à?”

“Cháu dâu tôi vừa ở cữ xong nên tôi cũng về.” Mợ cười đáp, lại cúi nhìn bộ đồ mới trên người mình “Là cháu dâu may cho đấy, có tận hai bộ, trong tay nải còn một bộ nữa kia. Mấy đứa trẻ bây giờ không biết tiết kiệm gì cả, tốn tiền quá trời. Nếu biết là làm đồ mới cho tôi, tôi đã không cho rồi.”

Miệng thì trách vậy, nhưng nét cười trên mặt thì chẳng hề giảm.

“Cháu dâu chị thật là hiếu thuận, nhìn vải này đâu có rẻ, đường may cũng khéo nữa.” Hàng xóm khen.

Lại có người nói:

“Phúc quá đi chứ, thật sự ở cữ trọn vẹn một tháng, cháu trai chị cũng biết thương vợ thật.”

“Thì cũng nhờ vợ nó tốt.” Mợ cười nói.

Lần đi lần này giúp chăm ở cữ, ấn tượng của bà về Bạch Nguyệt Quý thật sự là không có gì để chê.

“Nghe Triệu Mỹ Hương nói là sinh được một cặp sinh đôi hả?” Có người hỏi.

Mợ đảo mắt một cái:

“Con bé nhà họ Triệu đúng là cái miệng lớn, ngày nào cũng chạy về loan tin cho được.”

“Nhưng mà có phải thật không?”

“Thật đó.” Mợ lại nở nụ cười “Sinh được hai cháu trai.”

“Nghe nói, trước và sau khi sinh, cô ấy còn nhận được hai lần tiền nhuận bút?” Lại có người thêm chuyện.

Mợ nói:

“Thì vì biết sau khi sinh sẽ bận chăm con, không có thời gian viết bài, nên tranh thủ lúc chưa sinh viết sẵn gửi đi. Báo chọn đăng thì lại gửi tiền nhuận bút về thôi.”

“Một trời một vực luôn ấy nhỉ…” Mấy người hàng xóm lộ vẻ phức tạp trong ánh mắt.

Mợ nhìn thấy, mắt liền sáng lên, lập tức bắt đầu “than nghèo kể khổ”:

“Đáng nể gì đâu mà đáng nể? Các chị không biết đấy thôi, mấy đứa trẻ giờ tiêu hoang lắm! Ôi trời, tôi qua đó chăm ở cữ mà cũng thấy ngột ngạt! Chưa từng thấy ai sống kiểu thế, đúng là nghẹn lòng luôn!”

Nghe vậy mấy bà hàng xóm lập tức sáng mắt:

“Thế nào? Sao lại nói vậy?”

“Thế nào là sao? Hai đứa nó đó, có một đồng tiêu một đồng. Viết báo xong tính ra mỗi tháng cũng có được hai mươi đồng, nhưng không để dư được xu nào!”

“Đổi trứng với hàng xóm, ở cữ thôi mà không biết đã ăn bao nhiêu quả trứng rồi!”

“Còn có thịt nữa chứ, tiền nhuận bút gửi về kèm cả phiếu thịt, hôm sau là chạy đi mua liền. Ăn gà còn không đủ!”

“Chưa kể mấy cái khác, kể hoài không hết đâu!”

“Bọn mình sống chắt bóp lắm, một xu một hào đều phải tính toán kỹ, cái gì không cần là không tiêu, nhỡ đâu có chuyện còn có cái xoay sở…”

“……”

Mợ kể khổ với bà con lối xóm một hồi.

Mà thật ra, nói thế lại đúng gu mấy bà hàng xóm. Ai mà chẳng sống chắt chiu như vậy chứ?

Triệu Mỹ Hương từng kể, bên đó ngày nào cũng ngửi thấy mùi thịt, nghe nói ở cữ mà ăn hết mấy con gà, rồi móng heo hầm đậu phộng, đậu phụ hầm đầu cá gì đó, nói chung suốt ngày thơm lừng không dứt.

Trước kia đến con dâu nhà địa chủ cũng không dám ăn vậy đâu.

Bây giờ thấy mợ về mà sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc đi, ai nấy đều tin lời Triệu Mỹ Hương là thật rồi.

Giờ nghe mợ kể thêm như vậy, chẳng phải toàn là thật à?

Người sống kham khổ như họ sao chịu được cách tiêu xài như thế chứ, nghe xong mà thấy ngứa gan.

Trong khi đó, ở bên trong nhà, cậu Cố nghe hết mọi lời của vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-87.html.]

Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc này ông ra cửa, nhìn bà một cái rồi nói:

“Không có việc gì làm thì mau vô nhà đi.”

Mợ quay sang chào hàng xóm:

“Khi nào rảnh lại trò chuyện nhé, tôi vào trước đây.”

Hai vợ chồng già mới quay vào nhà.

Lúc này cũng đã xế trưa, Cố Quảng Hạ với vợ đều đã đi làm đồng.

Cậu Cố hiện tại vẫn đi làm, nhưng hôm nay ông được nghỉ.

Giờ ông có tuổi rồi, làm liền bảy ngày sẽ được nghỉ một ngày.

Châm điếu thuốc lá, Cậu Cố vừa rít thuốc vừa nhìn bộ đồ mới trên người vợ mà nói:

“Mặc vừa đẹp thật.”

“Chứ còn gì nữa.” Mợ hừ nhẹ một tiếng đầy đắc ý.

Cậu Cố lúc này mới hỏi chuyện hai đứa cháu trai.

“Dễ thương lắm, trắng trẻo, lại có phúc khí. Dâu thứ hai nhà mình trước giờ mãi không mang thai được, ấy vậy mà mượn hai cái tã của tụi nhỏ về lót dưới gối, mới ra tháng thôi là có tin vui liền!” Mợ cười nói.

Cậu Cố nghe vậy cũng tươi mặt ra:

“Tốt! Tốt lắm!”

“Thằng hai bên đó cũng chẳng cần mình phải lo lắng gì. Tôi thấy nó sống rất vui vẻ, vợ chồng nhà họ Trương cũng đối xử với nó như con ruột, dâu thứ hai cũng tháo vát, biết thương chồng.” Mợ nói tiếp.

Cậu Cố gật gù:

“Vậy là tốt rồi.”

Nói xong những chuyện ấy, mợ vừa thu dọn tay nải vừa hỏi:

“Tôi nói mấy lời ngoài kia, ông có nghe thấy không?”

“Nghe thấy hết.” Cậu Cố bình thản như không.

Mợ liếc ông một cái, cười nói:

“Cứ tưởng ông sẽ bảo tôi nói xấu sau lưng người ta cơ đấy.”

“Bà cố ý nói mà.” Cậu Cố quá hiểu vợ mình.

Mợ bật cười.

Phải, bà cố ý nói đấy. Nhờ cái miệng to của Triệu Mỹ Hương, cuộc sống của vợ chồng đứa cháu bà gần như bị truyền ra khắp thôn, cứ như thể con nhà tư sản trước đây không bằng!

Chuyện đó không phải chuyện tốt đâu.

Vừa rồi bà đã thấy rõ ánh mắt của mấy bà hàng xóm, có phần ngưỡng mộ, nhưng cũng không thiếu ghen tỵ.

Thế thì có gì hay? Gây ghen tỵ nhiều quá thì chuyện bé cũng xé ra to, chuyện không thành có ngay.

Nên bà mới nhanh trí mà chuyển sang “kể khổ” ngay tức thì.

Ban đầu bà không định làm vậy nên chưa nói trước với vợ chồng cháu, nhưng tình huống đặc biệt thì phải xử lý đặc biệt.

Có điều, bà không lo cháu trai và cháu dâu sẽ trách mình, hai đứa đó thông minh, ngay cả ông già này còn hiểu được ý bà, chúng nó sao không hiểu.

Vả lại sau khi nghe bà kể khổ, mọi người như được xả cục tức trong lòng, còn quay ra khuyên ngược lại bà rằng: “Bọn trẻ bây giờ kiếm được tiền là tiêu luôn, chẳng biết nghĩ xa”…

Chính nhờ màn “than nghèo kể khổ” ấy, mà hai bà chị dâu lại thở phào nhẹ nhõm!

Vì những lời bà kể đã đúng y như những gì chị dâu cả của Chu Dã từng than phiền với họ:

Vợ chồng thằng cháu tuy nhìn thì có vẻ oai phong, sống dư dả, nhưng thật ra thì… rỗng tuếch, chẳng có đồng nào để dành!

Nếu hôm ấy không bị chị dâu cả của Chu Dã can ngăn, thì hai rổ trứng mà họ định mang cho chẳng phải uổng phí rồi sao?

Sống kiểu gì mà tiền trong nhà tiêu như nước vậy, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu? Sau này lỡ có chuyện gì, không chừng còn quay ngược lại nhờ vả họ ấy chứ!

Đặc biệt là sau khi nghe mợ kể lại, hai nhà cậu cả và cậu hai lại càng thêm khẳng định:

Mối thân thích với nhà thằng cháu tưởng chừng rạng rỡ ấy, không giữ cũng chẳng sao!

Loading...