Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 86.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 18:02:29
Lượt xem: 159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mợ thật sự không hề cảm thấy sang đây giúp đỡ là thiệt thòi gì.
Nhà cháu trai ăn uống tốt, họ ăn gì thì bà ăn nấy. Từ khi qua bên này, số bột mì trắng, thịt và trứng bà ăn còn nhiều hơn mấy năm cộng lại ở nhà.
Mỗi ngày cũng chỉ là nấu ăn, giặt tã cho hai đứa cháu chắt, cùng quần áo của cả nhà thôi.
Thật ra nếu bà không kiên quyết từ chối thì cháu dâu cháu trai cũng không nỡ để bà phải giặt tã với đồ dơ đâu.
Cô còn tính bỏ ra một đồng thuê người đến giúp một tháng.
Ở đây mà thuê người giặt đồ một tháng được một đồng, chỉ cần Bạch Nguyệt Quý mở lời, mấy nhà có con gái nhất định sẽ sẵn sàng đưa con qua, đảm bảo giặt sạch không một vết bẩn!
Chuyện này quá hời còn gì?
Nhưng mợ không đồng ý, bà qua đây là để giúp đỡ, đâu cần thuê ai làm gì?
Sau này nếu cháu dâu bận bịu chăm hai đứa nhỏ, có thể thuê người giúp sau, nhưng có bà ở đây thì không cần, mà bà cũng chẳng thấy mệt.
Cả cháu trai lẫn cháu dâu đều rất hiếu thuận, luôn kính trọng bà.
Thế nên bà sống ở đây cũng thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Nhưng đến khi Bạch Nguyệt Quý ở cữ tròn ba mươi ngày, mợ quyết định sẽ trở về.
Tính ra thì bà cũng ở lại đây một thời gian dài rồi. Giờ cháu dâu cũng không còn gì trở ngại, việc chăm con bà cũng đã truyền hết kinh nghiệm rồi, những phần còn lại thì cô ấy phải tự học dần.
Dù vậy, mợ vẫn rất quyến luyến, nhất là với cặp sinh đôi Đâu Đâu và Đô Đô.
Chớp mắt một cái, hai anh em đã đầy tháng. Nhờ ăn uống đủ chất và có sữa mẹ dồi dào, hai bé trắng trẻo, mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Đặc biệt là nước da của hai anh em giống hệt mẹ, trắng trẻo nõn nà, ai nhìn cũng mê.
Thím Trương bây giờ ngày nào cũng qua ngó hai đứa, hận không thể ôm về nhà nuôi.
Chuyện đó tạm không nói, việc mợ chuẩn bị về khiến Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều luyến tiếc.
Mợ cười nói:
“Sau này mợ sang thăm các cháu, các cháu không được thấy phiền đó nha.”
“Mợ ơi, sau này tháng nào mợ cũng qua ở vài ngày đi, chị dâu cũng đang mang thai mà, mợ nên qua chăm chị ấy nữa chứ?” Chu Dã nói.
Nói ra thì cũng vừa buồn cười vừa bất ngờ.
Từ sau khi Thím Trương mang hai cái tã đầu tiên của Đâu Đâu và Đô Đô về lót gối, thì Trương Xảo Muội đã có tin vui.
Mười ngày trễ kinh mới phát hiện có thai.
Cả nhà thím Trương mừng rỡ vô cùng.
Vì chuyện này, thím Trương còn mang sang cho Bạch Nguyệt Quý hai cân trứng gà tích góp mãi mới đủ.
Thật ra không phải để cô ăn, mà là để cô ăn rồi có thêm sữa cho hai “công thần” Đâu Đâu và Đô Đô !
Bạch Nguyệt Quý chỉ biết cười trừ.
Nhưng đây đúng là cái cớ tốt để mời mợ tiếp tục sang ở chơi.
“Chị dâu con có thai rồi, mợ phải thường xuyên qua thăm đó.” Bạch Nguyệt Quý cũng cười nói.
Mợ tất nhiên hiểu ý hai người, mỉm cười:
“Được, nếu các cháu không thấy phiền, mợ sẽ qua thường xuyên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-86.html.]
Bạch Nguyệt Quý lúc này mới cười, lấy hai bộ đồ do chị dâu Đại Sơn may sẵn đưa ra:
“Mợ thử xem có vừa không nhé.”
Đến lúc này mợ mới biết có may đồ cho bà, lập tức đập nhẹ Chu Dã:
“Thằng ranh này, mợ đã dặn rồi đừng chuẩn bị gì cả, chẳng lẽ mợ thiếu đồ mặc à?”
Chu Dã bị bà đánh mấy cái mà chỉ biết cười:
“Mợ à, bộ mợ đang mặc chắp vá bao nhiêu miếng rồi, thay bộ mới đi mà! Mặc đồ mới chút cho vui!”
“Mợ lớn tuổi rồi, cần gì đồ mới nữa. Nếu mợ thật sự muốn mặc, năm ngoái miếng vải cháu đưa mợ đã đem may rồi, khỏi tốn tiền.” Bà lại đập anh thêm cái nữa.
Năm ngoái Chu Dã có đưa một tấm vải cho bà, định để bà may đồ. Nhưng bà nghĩ mình già rồi, không cần mặc đồ mới, nên tấm vải đó dùng để may quần áo mùa hè cho cháu nội.
Ai ngờ năm nay thằng cháu lại đi làm đồ may sẵn đưa đến.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Mợ cứ nhận đi mà, đây là chút lòng thành của các cháu. Mợ không nhận thì chúng cháu cũng không mặc được, bộ này là kêu chị dâu Đại Sơn may theo số đo của mợ đó.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Hai vợ chồng bày ra thế “tiền trảm hậu tấu”, mợ còn biết làm gì ngoài việc nhận lấy?
Vừa sờ vào vải, nhìn đường kim mũi chỉ, mợ liền biết, chắc chắn không rẻ.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Chu Dã liền mượn xe lừa của chú Đào, đưa mợ mặc đồ mới trở về quê.
Mợ vốn định tự đi bộ về, nhưng Chu Dã không cho, nhất quyết bắt bà ngồi xe lừa để về.
Trên đường đi, bà mới nói với Chu Dã:
“Tiểu Dã à, mợ nói mấy câu này, cháu đừng thấy phiền nha.”
“Vợ cháu nói rồi, lời mợ nói toàn là vàng ngọc, phải nghe cho kỹ!” Chu Dã cười đáp.
Mợ cũng bật cười. Dù không hiểu thành ngữ, nhưng bà vẫn biết vợ chồng đứa cháu rất quý mình.
Bà nói:
“Mợ biết vợ chồng cháu đều là người có bản lĩnh, giỏi giang. Nhưng dù cuộc sống có tốt đến mấy, mỗi tháng cũng phải dành dụm một chút, để phòng khi có chuyện. Giờ năm nào cũng tốt, không có gì lo. Nhưng ai biết được khi nào lại mất mùa, thời thế thay đổi? Dành dụm chút tiền, sau này con cái như Đâu Đâu với Đô Đô còn cần tiêu pha nhiều lắm.”
Vì bà là người đã trải qua thời loạn lạc, khốn khó.
Nói gì thì nói, dù giờ cuộc sống vẫn còn thiếu thốn, nhưng nếu so với thế hệ của bà, thì bây giờ đã là hạnh phúc lắm rồi.
Cũng chính vì những trải nghiệm đó, mợ sống rất căn cơ, luôn nghĩ đến chuyện tích trữ, không chỉ lương thực, mà còn là tiền phòng thân.
Bố mẹ của Chu Dã mất sớm, nên những lời dạy dỗ thế này, bà và ông nhà bà phải thay họ nói ra.
Chu Dã tất nhiên không phải người không hiểu chuyện, liền cười:
“Mợ cứ yên tâm, chúng cháu biết chừng mực mà. Mợ đừng thấy từ lúc mợ qua đây chúng cháu tiêu xài thoải mái, thật ra là vì vợ cháu mang thai sinh con, cái gì cũng không thể tiết kiệm. Còn ngày thường chúng cháu đều biết để dành cả. Câu chuyện về con ve sầu và con kiến, cháu cũng từng học rồi.”
Mợ bật cười:
“Thế con kể cho mợ nghe thử xem, câu chuyện con ve sầu và con kiến là thế nào?”
“Câu chuyện kể về một con ve thích ca hát, suốt ngày chơi bời, còn con kiến thì chăm chỉ đi kiếm ăn để dự trữ cho mùa đông…” – Chu Dã bắt đầu kể lại câu chuyện ngụ ngôn ấy một cách sinh động.
Kể xong, anh nói:
“Mợ cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không làm con ve kia đâu!”
Mợ mỉm cười:
“Biết chuyện đó là tốt rồi.”
Những lời nên nói, bà cũng chỉ nói đến thế. Nói đến vậy là đủ rồi.