Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 85.

Cập nhật lúc: 2025-05-22 18:01:22
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ ở cữ lần này của Bạch Nguyệt Quý quả thật khiến cả thần tiên cũng phải ghen tị.

Ít nhất là trong mắt các bác gái, dì, thím , phụ nữ trong vùng xung quanh, ai nấy đều thấy thế.

Thời buổi này, phụ nữ sinh con mà được ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng đã là tốt lắm rồi. Nếu thỉnh thoảng còn được ăn trứng gà, thì chắc chắn là đời trước tích đức mới gặp được nhà chồng tốt đến vậy.

Nhưng ai mà chẳng biết, ở cữ như Bạch trí thức thì trứng gà chẳng bao giờ phải lo!

Chưa hết, đến ngày thứ năm sau khi về từ bệnh viện, con gà trống lớn mà mẹ Lý Thái Sơn nuôi đã “hiến thân” cho đền thờ ngũ tạng của Bạch Nguyệt Quý, bị làm thịt nấu món lợi sữa.

Trong năm ngày đầu sau sinh, dù có thịt có trứng ăn thật đấy, nhưng những món như gà trống hay cá thì vẫn chưa được dùng, vì phải đợi cơ thể bài trừ sản dịch hết đã, ăn mấy thứ đó không có lợi.

Qua năm ngày, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc đó mới bắt đầu ăn được.

Vậy nên những ngày sau đó, cô lần lượt “xử lý” một con gà trống, rồi thêm hai con gà nhà nuôi vượt định mức, còn có cả cá do Cố Quảng Thu bắt được, đặc biệt là canh cá, cô uống sạch không chừa giọt nào.

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn định ăn kiêng một chút, nhưng mợ nói cho cô biết: phải nuôi hai đứa bé, ăn vào bao nhiêu đều chuyển thành sữa cho con hết, không béo lên người đâu.

Nghe cũng có lý. Giờ không phải lúc để lo giảm cân, đợi con lớn rồi tính cũng chưa muộn.

Chỉ cần có quyết tâm, khi nào giảm cũng được.

Mà hai đứa nhỏ thì đúng là ngày càng “ăn khỏe”.

Mới đầu còn lóng ngóng, vậy mà chỉ mấy ngày sau đã biết b.ú rành rẽ, đến nửa tháng thì đúng là “háu ăn” thực sự.

Còn một điều nữa: trong việc b.ú sữa, Đâu Đâu và Đô Đô thể hiện tính cách rất khác nhau.

Đâu Đâu thì điềm đạm, dù được bế lên muộn một chút cũng không khóc nháo, đúng kiểu “đại khí, trầm ổn”.

Nhưng Đô Đô thì khác.

Đã đói là phải b.ú ngay lập tức, nếu không là gào ầm trời.

Bạch Nguyệt Quý không nhịn được mà nói với Chu Dã:

“Chắc hồi còn trong bụng bị anh trai cướp mất dinh dưỡng nên sinh ra nhẹ cân hơn, bây giờ mới học cách gào to đòi quyền lợi.”

Nhưng đúng là “trẻ con biết khóc thì dễ được cho bú”.

Mỗi lần cho bú, để tránh Đô Đô khóc lóc, Bạch Nguyệt Quý đều cho thằng bé b.ú trước, rồi mới đến lượt Đâu Đâu.

Dù phải chờ lâu nhưng Đâu Đâu chưa bao giờ nôn nóng, cứ đợi đến khi được b.ú là sẽ b.ú thật chăm chỉ.

Thời gian này, chủ yếu là Bạch Nguyệt Quý và mợ thay nhau chăm hai anh em.

Chu Dã thì mỗi sáng ăn sáng xong là ra đồng làm việc, đến tận chiều muộn mới về, mệt rã người, nhưng vẫn học cách giặt tã, vỗ ợ cho con…

Tối về, anh liền ôm con, dỗ con, hai đứa nhỏ như thể nhận ra giọng bố, dù đang nằm cũng đảo mắt tìm kiếm, như thể nhận ra anh vậy.

Dù sao, hai đứa nhỏ giờ cũng vẫn còn ngủ nhiều, chủ yếu là ăn no ngủ, ngủ xong lại ăn, rồi ị.

Nếu ị xong cảm thấy khó chịu, sẽ khóc lên để người lớn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại nhìn quanh một lúc, rồi lần lượt ngủ tiếp.

Mợ nói: “Bây giờ dễ trông lắm, chỉ cần cho ăn và ngủ thôi. Chứ đợi đến lúc biết bò thì mới gọi là mệt, phải canh từng phút, không thì không biết tụi nhỏ nhét gì vào miệng đâu!”

Bạch Nguyệt Quý ghi nhớ hết những điều ấy.

Cũng đúng lúc cô đang ở cữ được nửa tháng, thì khoản nhuận bút thứ ba gửi về.

Anh chàng đưa thư biết Bạch Nguyệt Quý đang ở cữ, lần trước đến còn thấy bụng cô to vượt mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-85.html.]

Lần này vừa đến đã bị mợ dúi cho một nắm to lạc rang:

“Cháu trai à, ăn lạc nhà dì để lấy lộc nhé!”

Vừa nghe nói sinh được một cặp song sinh, anh đưa thư liền trầm trồ ngưỡng mộ, hai tay ôm lạc cảm ơn rối rít.

Sau đó anh ta rút thư và phiếu chuyển tiền đưa cho mợ:

“Dì chuyển giúp như lần trước là được rồi ạ.”

“Vậy cháu chờ chút.” Mợ cười tươi, rồi mang vào nhà đưa cho cháu dâu.

Bạch Nguyệt Quý nhận lấy, xem qua thì thấy tiền vẫn là khoản cũ, tem phiếu cũng vậy, nhưng lần này, giống như lần trước, lại có thêm mấy phiếu vải. Đây là thứ mà cô từng nhắc trong thư lần trước, là muốn lấy về để may quần áo cho mợ.

Ban đầu cô cũng chỉ thử hỏi xem sao, không ngờ tòa soạn thật sự gửi cho cô.

Nhưng điều Bạch Nguyệt Quý không biết là, tổng biên tập của tòa soạn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô.

Bởi vì ba bản thảo mà cô đã gửi đến cho đến nay đều có chất lượng cực kỳ cao, dù có trả nhuận bút mỗi quyển tới 40 đồng thì cũng hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa, sau khi in ấn phát hành, đều được độc giả yêu thích cuồng nhiệt. Gần đây tòa soạn còn nhận được rất nhiều thư độc giả gửi về, độ nổi tiếng có thể thấy rõ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chỉ tiếc là… kinh phí không xin được.

Thế nên chỉ có thể cố gắng bù đắp bằng cách gửi thêm phiếu vải theo yêu cầu của “lão tiên sinh Quý Bạch”.

Những chuyện đó Bạch Nguyệt Quý không biết, nhưng một khi đã nhận được phiếu thì tất nhiên là nên chuẩn bị đi lấy vải về để may đồ cho mợ rồi.

Chỉ là chuyện này cần làm âm thầm, nếu không mợ sẽ không chịu nhận.

Mợ từng nói rõ, mợ không đến đây để “trông người ở cữ”, mà rõ ràng là tới hưởng phúc. Nhà nào mà cơm nước như ở đây chứ!

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì vô cùng cảm kích mợ.

Thật sự, từ lúc mợ đến đây, cô chẳng phải lo bất cứ điều gì. Từ chuyện tã lót của hai đứa trẻ, đến ba bữa cơm mỗi ngày, tất cả đều được lo chu toàn.

Khiến Bạch Nguyệt Quý thậm chí còn nảy sinh ý định muốn giữ mợ ở lại sống cùng lâu dài.

Chỉ là… cô vẫn thấy mình chưa đủ mặt dày.

Một là mợ tuổi cũng đã cao, hai là bên cậu cũng chẳng có ai chăm sóc, mợ ở đây mãi, người ngoài chắc chắn sẽ bàn ra tán vào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành từ bỏ ý định đó.

Chuyện lấy vải may đồ cho mợ không cần đến Chu Dã, vì đúng lúc Lý Đại Sơn chuẩn bị cùng Lý Đại Hải vào thành phố báo cáo công việc.

Giờ đây, mỗi khi có thông báo gì, trừ phi quá quan trọng thì đội trưởng mới đích thân đi, còn lại đều giao cho hai anh em họ.

Lần này, Lý Đại Sơn chủ yếu đi theo làm bạn, còn người chính vẫn là Lý Đại Hải.

Chu Dã bèn nhờ Lý Đại Sơn mua giúp một tấm vải, sau khi lấy về thì đưa cho vợ anh.

Chị dâu Đại Sơn ban đầu còn tưởng lão chồng mình cuối cùng cũng “ngộ đạo” mà mua tặng vợ mảnh vải, cảm động suýt rơi nước mắt, nhưng cảm động chưa xong thì phản ứng lại ngay:

“Có phải anh giấu quỹ đen riêng không hả?”

“Đừng nghĩ lung tung!” Lý Đại Sơn vội giải thích“Là Chu Dã nhờ anh mua đấy, còn bảo chuyển lời rằng đây là vải để may đồ mùa hè cho mợ của cậu ấy.”

Chị dâu Đại Sơn nghe xong thì trợn mắt lườm một cái:

“Tôi cứ tưởng anh cuối cùng cũng biết mua cho vợ tí gì!”

Lý Đại Sơn: “…”

Cũng may không phải thật, nếu không thì chắc anh ăn no đòn rồi!

Loading...