Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 84.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 16:09:30
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện bên chỗ thanh niên tri thức thì Bạch Nguyệt Quý tất nhiên là không biết gì.
Nhưng cô biết Chu Dã đã đánh nhau với mấy anh em bên nhà chị dâu Chu, bởi vì trên mặt anh có vết trầy, ngay khóe miệng.
Đó là cú đánh của Vương lão tam.
Cũng chính vì cú đó mà Chu Dã mới nổi giận, định phá hủy “nhan sắc” của anh?
Vợ anh thích nhất là gương mặt này, chính anh cũng quý còn hơn vàng.
Tên Vương lão tam dám xuống tay như vậy? Anh lập tức đ.ấ.m cho tên đó chảy m.á.u mũi, cho hắn biết thế nào mới gọi là “huỷ dung” thật sự!
Mợ cũng thấy vết thương, vừa hỏi liền biết chuyện, bèn nói:
“Mợ còn tưởng cháu lên giúp anh cả cháu chứ.”
“Vợ chồng người ta gây nhau, cháu giúp gì chứ? Xem kịch còn chưa đủ. Nhưng nhà họ Vương lại dám dẫm lên cả nhà mình, sao cháu có thể để yên? Hôm nay không lấy lại thể diện, sau này vợ cháu, con cháu sao dám ngẩng đầu ở trong thôn?” Chu Dã đáp.
Mợ mỉm cười, nhìn anh:
“Chúng nó có mấy anh em lận, cháu không sợ à?”
“Cháu mà lại sợ bọn chúng? Những chuyện còn lớn hơn cháu cũng từng thấy rồi!”
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:
“Anh nghiện đánh nhau rồi à?”
Chu Dã vội vàng xua tay:
“Không không, vợ à, anh không có ý đó. Là tại nhà họ Vương quá đáng, tụi mình vừa sinh đôi hai đứa, mà họ lại tới đây nói nhà mình toàn người vô dụng, nếu là em nghe được, em có chịu nổi không? Không đánh không được đâu.”
Chuyện này chỉ là một đoạn xen giữa, rất nhanh cũng lắng xuống.
Buổi tối, Chu Dã lén lút vác cuốc ra cửa.
Mợ vội kéo anh lại:
“Đi đâu đó?”
“Cháu đi đốt ít giấy tiền cho bố mẹ, tiện thể báo tin vui với họ.” Chu Dã hạ giọng, lấy giấy tiền và hộp diêm trong túi ra cho mợ xem.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ lúc này mới yên tâm:
“Vậy cẩn thận một chút nhé.”
“Cháu biết rồi.” – Chu Dã gật đầu.
Quả thật anh đến mộ bố mẹ để trò chuyện, đốt giấy, kể rằng vợ anh rất giỏi, hai đứa con rất ngoan… Nhưng anh còn có việc khác quan trọng hơn.
Bên cạnh mộ bố mẹ có một gốc cây, Chu Dã xác định lại vị trí rồi bắt đầu đào.
Vì đồ là chính anh chôn xuống, nên đào cũng nhanh, chưa đến mười phút đã đào xong và lấy lên một cái hộp gỗ.
Phủi sạch đất bụi, anh mở ra, trong ánh trăng có thể thấy rõ bên trong có một chiếc vòng vàng và một chiếc vòng ngọc.
Xác định đồ vẫn nguyên vẹn, Chu Dã cho cả hai vào túi quần, rồi lấp đất, chôn lại cái hộp như cũ.
Về đến nhà, Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa ngủ, vì Đâu Đâu và Đô Đô vừa ị, mợ đang dùng khăn ấm lau m.ô.n.g cho hai anh em.
“Sao mà ị nhiều vậy, hôm nay hai lần rồi, có bị tiêu chảy không?” Bạch Nguyệt Quý lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, trẻ con đều như vậy.” Mợ vừa lau vừa bắt đầu truyền dạy kinh nghiệm làm mẹ cho cháu dâu.
Phân thế nào là bình thường, thế nào là có vấn đề, trẻ con chưa biết nói, nhìn phân là cách quan sát sức khỏe.
Toàn là kiến thức, toàn là học vấn cả đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-84.html.]
Bạch Nguyệt Quý nghe rất nghiêm túc.
Lúc Chu Dã về tới, mợ cũng vừa dọn xong.
“Xong rồi, hai đứa ngủ sớm đi.”
“Mợ cũng ngủ sớm nhé.” – Chu Dã cười.
Mợ về phòng phía tây nghỉ ngơi. Chu Dã thì dỗ hai con xong, cả hai bé ngoan ngoãn ngủ say.
“Vợ ơi, cho em một bất ngờ này.” – Chu Dã cười, lấy hai chiếc vòng từ túi quần ra: một vàng, một ngọc.
Bạch Nguyệt Quý biết anh đi đốt giấy cho bố mẹ, nhưng không ngờ anh còn lấy được mấy thứ này.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết, cầm lên nhìn:
“Đây ở đâu ra thế? Bố mẹ để lại cho anh à?”
“Không phải, là một ông địa chủ tặng cho anh.” – Chu Dã lắc đầu, bắt đầu kể lại câu chuyện.
Khi anh lo hậu sự chu đáo cho ông địa chủ kia, thì mấy món đồ đó chính là quà cảm ơn.
Sau đó anh từng mang chiếc vòng vàng đi cầm, lấy tiền về buôn bán, rất nhanh đã kiếm đủ tiền chuộc lại trong thời hạn tiệm cầm đưa ra.
Cả chiếc vòng ngọc cũng được anh cất lại vào hộp, rồi chọn một đêm tối trời gió lớn, lặng lẽ mang đi chôn ở bên mộ bố mẹ. Nơi đó là chỗ an toàn nhất, có bố mẹ anh trông giữ giúp nữa mà.
Mấy món đồ này, anh định sau này dùng làm bảo vật gia truyền.
Chiếc vòng ngọc sẽ truyền cho con trai, đời đời nối tiếp nhau.
Chiếc vòng vàng thì để làm của hồi môn cho con gái, sau này gả đi có thể mang theo, đó chính là chỗ dựa của con gái anh ở nhà chồng.
Đây vốn là kế hoạch tương lai mà Chu Dã vạch ra. Thật ra anh chỉ mong có một trai một gái là đủ rồi.
Nhưng kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa.
Nghe đến đây, Bạch Nguyệt Quý bật cười, hỏi anh:
“Thế giờ tính sao? Vòng ngọc chỉ có một, mà con trai thì có tận hai đứa, chia kiểu gì đây?”
“Có gì đâu, một cái vòng vàng, một cái vòng ngọc, để tụi nhỏ tự chia.” Chu Dã đáp.
“Nếu em đoán không sai, chiếc vòng ngọc này rất quý giá đấy, e rằng là ngọc Hòa Điền hạng nhất.” Bạch Nguyệt Quý ngắm nghía chiếc vòng, nói.
Trước đây cô từng thích ngọc, thỉnh thoảng cũng đi dạo mấy tiệm ngọc. Cô từng thấy mấy chiếc vòng ngọc Hòa Điền trị giá hơn mười vạn, mà chất ngọc cũng chưa chắc bằng được cái cô đang cầm.
Chiếc vòng vàng cũng đáng tiền thật, nhưng nó là loại rỗng ruột. Dù vàng ở thời buổi này rất có giá trị, cũng không thể so với vòng ngọc này được.
“Còn quý hơn cả vòng vàng à?” Chu Dã không hiểu lắm, anh chỉ thấy vòng ngọc này đẹp, nên mới định dùng làm bảo vật gia truyền.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, đưa anh cất đi:
“Giờ nói chuyện truyền đời thì vẫn còn sớm, mấy thứ này cứ đem chôn lại chỗ cũ cho chắc.”
Trong kế hoạch ban đầu của cô, cặp song sinh này đáng lẽ đã bị trượt ngã trên núi mà không còn, thế nên Chu Dã sau này cũng bỏ ý định truyền lại đồ này.
Mấy món này sau trở thành vốn khởi nghiệp của anh để làm ăn phát tài.
Chờ sau này có tiền rồi, muốn gì chẳng có, vòng ngọc, vòng vàng cũng không thiếu!
“Vợ ơi, em không thích sao?” Chu Dã thấy vợ không tỏ ra hào hứng lắm, có chút mất mát hỏi.
Bạch Nguyệt Quý xoa mặt anh:
“Sao lại không thích? Người đàn ông của em luôn nằm trong tim em. Mấy thứ này với em chỉ là vật ngoài thân, chẳng hấp dẫn bằng anh đâu. Với lại nhà mình nhỏ như vậy, giữ mấy món quý quá cũng không an toàn.”
Chỉ câu nói sau là đủ rồi, nhưng Chu Dã đã bị mấy lời ngọt ngào này làm cho choáng váng, tim bay lên tận mây.
Vậy nên tối hôm đó anh lại lén lút ra ngoài, đem vòng ngọc và vòng vàng chôn trở lại chỗ cũ, còn khấn với bố mẹ, nhờ trông giúp!
Đợi sau này anh có tiền, nhất định sẽ mua thêm một chiếc vòng ngọc giống hệt nữa, chia đều cho hai cậu con trai làm bảo vật gia truyền!