Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 82.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 15:52:37
Lượt xem: 164
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quý hơi choáng:
“Thím muốn xin tã mà hai anh em nhà cháu đã dùng? Để làm gì ạ?”
Thím Trương đáp:
“Để lót dưới gối cho Xảo Nguyệt. Như thế sẽ dễ ‘hấp’ được khí đồng tử.”
Bạch Nguyệt Quý: “…”
Cô suýt nữa bật cười, nhưng cố nhịn, mặt vẫn lộ ra vài phần phì cười.
“Mợ cháu mang đi giặt rồi, đợi khô rồi thím sang chọn một cái nhé?” cô cười đáp.
Thím Trương gật đầu vui vẻ:
“Vậy thím chờ bà ấy về.”
Mợ đi giặt ngoài sông, về đến nhà nghe tin thông gia muốn xin tã, liền chọn ngay hai cái:
“Đây là hai cái đầu tiên tụi nhỏ tè ra, khí đồng tử đậm nhất, chị mang cả hai về đi!”
Bà cũng mong con dâu Trương Xảo Muội sớm có tin vui nhờ dính khí lành từ hai cậu bé.
Thím Trương quý như bảo vật, đón lấy hai cái tã:
“Nhà còn đủ tã không? Nếu thiếu, nhà tôi còn vải, để tôi mang sang may thêm.”
“Đủ dùng rồi, tôi mang từ nhà không ít. Nhưng chị đừng kể cho ai nghe, không là người ta kéo đến xin, không đủ đâu.” Mợ dặn.
“Tôi không nói với ai đâu.” Thím Trương gật đầu, mang hai cái tã về phơi ngoài sân.
Chồng bà – chú Trương– về nhà thấy liền hỏi:
“Cái gì kia thế?”
“Là tã đầu tiên tụi Đâu Đâu và Đô Đô tè vào. Phơi khô rồi để lót dưới gối cho Xảo Muội.” bà đáp.
Nghe xong, chú Trương gật gù:
“Quý lắm đấy! Lấy hai cái kẹp kẹp chặt vào, đừng để gió thổi bay mất.”
“Ông vào nhà lấy đi.”
Thế là hai cái tã của Đâu Đâu và Đô Đô được treo lửng lơ trong sân nhà thím Trương, tung bay trong gió, mang theo hương thơm “an lành” khiến vợ chồng thím Trương nhìn thấy mà lòng dạ yên ổn, vui vẻ!
Chuyện này khiến Bạch Nguyệt Quý mỗi lần nhớ đến là lại bật cười.
Mợ cũng cười nói:
“Con dâu mợ cưới nửa năm rồi, bà sốt ruột cũng phải. Với lại hai đứa Đâu Đâu và Đô Đô đúng là tiểu tiên đồng, khí đồng tử quý lắm chứ!”
“Chỉ không biết có tác dụng không.” Bạch Nguyệt Quý cười khẽ.
“Nhất định có tác dụng!” Mợ chắc nịch.
Đến tối khi Chu Dã đi làm về, Bạch Nguyệt Quý kể lại chuyện này cho anh nghe. Kết quả là Chu Dã mặt dày tuyên bố:
“Đó không phải là tã đâu, đó là vận may đấy! Mượn vận may về thì anh Quảng Thu với chị dâu chắc chắn sẽ có lộc!”
Mợ gật đầu tán thành:
“Nói quá đúng!”
Bạch Nguyệt Quý: “…”
Thôi được, mọi người đã bảo là vận may thì cứ coi là vận may vậy.
Lúc ăn cơm, Chu Dã còn kể chuyện hôm nay đi làm gặp anh cả, mặt mày chẳng khác gì gà trống thua trận, đầy vết cào.
“Chắc chắn là về nhà đánh nhau với chị dâu rồi!”
“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?” Bạch Nguyệt Quý vừa ăn mì trứng vừa hỏi.
Mợ nói:
“Chắc thấy cháu sinh một lúc được hai thằng con trai, mà nhà nó cưới bao năm mới có được thằng Tam Đản, không cam lòng nên về gây chuyện với vợ. Mà vợ nó thì đâu có hiền!”
“Hiểu tính hai người đó thì đoán thế chắc không sai đâu.” Chu Dã cười khoái trá.
Nhưng chuyện của vợ chồng Chu Xuyên vẫn chưa dừng lại!
Vì lần này chị dâu Chu bị đánh hơi nặng, ăn mấy cái bạt tai đến mức đầu ong ong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-82.html.]
Chuyện này sao bỏ qua được? Chị ta lập tức về nhà mẹ đẻ, gọi ba anh em đến.
Mà đúng lúc nhà Chu Dã vừa ăn cơm xong thì bên kia đã… đánh nhau rồi!
Lý Thái Sơn chạy sang báo:
“Anh Dã, anh Dã! Anh Chu Xuyên bị mấy người bên nhà chị dâu đè ra đánh rồi!”
Chu Dã nghe vậy liền nhướn mày.
Mợ dặn:
“Đừng có qua, chuyện nhà người ta, không liên quan đến mình.”
Chu Dã cũng thấy thế. Nhưng đi hóng chút thì… cũng đâu sao.
Vừa đến nơi thì cảnh tượng đúng là náo nhiệt thật.
Chu Xuyên bị đánh đến không còn mặt mũi. Trước mặt bao người, anh ta bị anh cả và anh hai bên nhà vợ đánh cho bầm dập, còn bị đạp dưới chân. Em trai thứ ba thì đứng đó buông lời hăm dọa:
“Chị tôi về làm dâu nhà họ Chu, hầu hạ lớn nhỏ, rốt cuộc lại bị anh đánh đập? Anh tưởng nhà họ Vương không có người hả? Hôm nay đánh để cho anh nhớ, nếu còn dám động đến chị tôi nữa, chúng tôi sẽ đánh gãy chân anh luôn!”
Nói xong, hai người mới buông Chu Xuyên ra.
Chu Xuyên cảm thấy mình mất hết mặt mũi, cả tổ tông mười tám đời cũng bị anh bôi nhọ. Anh ta chỉ vào mấy anh em nhà họ Vương, tức giận quát:
“Các người nhớ kỹ cho tôi!”
“Nhớ thì sao? Mày đánh nổi bọn tao chắc?” Vương lão đại cười nhạo. “Em gái bọn tao không chê mày nghèo không cửa không nhà là may lắm rồi, còn dám không biết điều!”
Vương lão nhị cũng mỉa mai:
“Không biết soi gương xem bản thân là cái thá gì. Cái nhà họ Chu của mày chẳng có ai ra hồn cả!”
“Anh nói lại lần nữa xem!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã ban đầu chỉ đến hóng chuyện, hoàn toàn không có ý định can thiệp vào việc anh cả bị nhà vợ đánh.
Nhưng nghe câu đó thì anh không nhịn nổi nữa, lập tức nhìn thẳng vào Vương lão nhị.
Vương lão nhị tất nhiên biết Chu Dã là ai, nhưng không sợ:
“Sao? Tao nói nhà họ Chu các người không có thằng đàn ông nào ra gì thì sao? Mày có ý kiến à?”
“Cả thôn đều nghe thấy nhé, là anh ta xúc phạm nhà tôi trước đấy!” Chu Dã vừa dứt lời đã tung một cú đá, đá cho Vương lão nhị ngã sấp mặt như chó ăn phân!
“Mày dám ra tay à?!” Vương lão đại và Vương lão tam đều nổi giận.
“Nói nhiều làm gì, xông lên luôn đi!” Chu Dã đáp.
Ba anh em họ Vương lập tức lao vào, nhưng Chu Dã chẳng hề nao núng.
“Chu Dã, cậu làm cái gì thế? Chuyện này liên quan gì đến cậu mà cậu cũng nhúng tay vào?!”
Chị dâu Chu thấy em trai bị đánh chảy m.á.u mũi thì sốt ruột hét lên.
“Sao lại không liên quan? Nhà họ Vương có thể sỉ nhục Chu Xuyên, nhưng nếu dám sỉ nhục cả họ Chu, thì không chỉ có Chu Xuyên mà còn có anh tôi – Chu Dã – và hai đứa cháu trai của tôi nữa. Tôi không thể để yên chuyện này!” Lý Thái Sơn – hiểu rõ tính Chu Dã – lên tiếng giải thích.
Chị dâu Chu như ngồi trên đống lửa. Ba anh em trai của chị ta chỉ có sức mạnh chứ không có kỹ năng, hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Dã. Chỉ trong thời gian ngắn đã bị đánh thê thảm.
Dù Chu Dã cũng bị trầy xước, nhưng rõ ràng ba anh em nhà họ Vương là bên thua thiệt nặng!
“Các cậu làm gì vậy! Còn không mau can họ ra!”
Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn vội vàng chạy tới, hô lớn rồi kéo hai bên ra.
Lý Thái Sơn che chắn cho Chu Dã lùi lại. Mấy anh em họ Vương cũng bị kéo ra xa.
“Đây là đội sản xuất Ngưu Mông, không phải chỗ cho người của đội Lão Tỉnh các anh đến làm loạn!” Lý Đại Hải trừng mắt nhìn mấy anh em họ Vương.
“Chỉ là hiểu lầm thôi…” Đối mặt với Lý Đại Hải, Vương lão đại chỉ có thể xuống nước.
“Tôi không quan tâm ân oán giữa các người và Chu Xuyên, nhưng nhớ kỹ cho tôi: nếu dám giẫm đạp danh tiếng nhà họ Chu thêm lần nào nữa, thì lần sau không chỉ là chuyện bị đánh vài phát đâu. Tôi sẽ khiến các người không bước ra khỏi đội sản xuất Ngưu Mông được nữa!” Chu Dã lạnh giọng cảnh cáo.
“Ai sợ mày chứ!” Vương lão nhị quát lên.
Vương lão đại im lặng, nét mặt u ám.
Vương lão tam cũng không dám nói gì thêm. Trước khi đánh nhau thì ba người còn khinh thường Chu Dã, nhưng giờ đây ai cũng mang ánh mắt e dè nhìn anh.
Tên này đúng là giỏi đánh nhau, sức khỏe cũng không phải dạng vừa, ra tay lại rất dứt khoát. Coi bộ tối nay về nhà ba anh em phải đi xoa thuốc rượu cồn chống sưng rồi!