Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 81.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 15:49:31
Lượt xem: 127
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bát mì trứng thịt nạc xuống bụng, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy cả người ấm lên hẳn.
Chu Dã dọn dẹp bát đũa xong quay lại hỏi:
“Mợ ơi, khi nào thì nấu gà tẩm bổ cho vợ cháu được ạ?”
“Đừng vội, phải sau năm ngày nữa. Bây giờ cơ thể còn yếu, chưa hấp thụ được, để cho nó hồi phục đã.” Mợ đáp.
Chu Dã nói:
“Phải chờ tận năm ngày nữa à? Nhỡ đâu để lỡ mất thời gian bổ sung thì sao?” Anh biết phụ nữ sinh con mất rất nhiều máu.
Mợ bật cười:
“Không lỡ được đâu, vợ cháu còn có trứng với thịt heo để ăn cơ mà.” Rồi lại hỏi, “Nhà còn phiếu thịt không?”
“Còn một tờ ạ.”
“Ngày mai đi mua ít thịt tươi về, thịt tươi cũng bồi bổ lắm đấy.”
Chu Dã gật đầu đồng ý.
Bạch Nguyệt Quý nghe hai người trò chuyện mà không xen vào, vì chuyện ở cữ cô thật sự chẳng biết gì, phải nghe mợ hết thôi.
Mợ dặn dò thêm vài câu rồi ra ngoài, để hai vợ chồng nghỉ ngơi sớm.
Bạch Nguyệt Quý lúc này mới có thời gian vươn tay xoa mặt anh chồng “thô kệch” của mình:
“Anh vất vả rồi.” Cô biết anh gần như hai ngày một đêm không ngủ.
“Anh vất vả gì chứ, lần này sinh hai đứa, em mới là người khổ cực nhất.” Chu Dã cúi đầu hôn nhẹ lên tay cô.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Đúng là lúc sinh rất đau, nhưng sinh xong rồi thì cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. So với những cơn đau dữ dội kia, bây giờ khó chịu chút ít cô hoàn toàn chịu được.
“Mệt rồi phải không? Em ngủ đi.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu. Lúc này thể lực gần như cạn kiệt, mà ăn uống no đủ rồi nên cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Dã nhìn vợ, lại nhìn hai đứa con trai trong giường, cảm thấy, hóa ra “sở hữu cả thế giới” là cảm giác như vậy.
Với sự mãn nguyện trọn vẹn ấy, anh cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bấy lâu chưa được ngủ tử tế, ai mà chẳng mệt? Nhưng làm đàn ông thì không được than mệt.
Vợ anh sinh hai đứa con mà không than một câu, khiến lòng anh đau xót, anh mệt chút có là gì?
Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc cực kỳ ngon lành.
Quả đúng như câu nói, giường vàng giường bạc cũng không bằng ổ rơm nhà mình.
Ở bệnh viện cô vẫn không ngủ yên, nhưng về đến nhà thì lòng như được đặt xuống hẳn.
Tối qua khoảng 7 giờ ngủ một mạch đến 7 giờ sáng hôm sau.
Lúc đó Chu Dã đã đi làm từ sớm, bảy giờ là phải xuất phát.
Tối hôm qua anh cũng ngủ rất ngon, nhưng sáng nay trời còn chưa sáng rõ anh đã dậy, vì phải đi mua thịt. Đi trễ thì chỉ còn mấy mảnh thịt vụn, anh không nỡ để vợ ăn đồ không ra gì.
Sau khi mua thịt về, anh bế hai đứa nhỏ sang phòng phía tây để trên giường mợ, không muốn làm vợ bị đánh thức.
Ăn sáng xong, anh mới ra đồng làm việc.
Mợ thì pha sữa cho hai đứa cháu trai uống. Biết trẻ sơ sinh ăn không nhiều nên pha ít thôi. Hai đứa ăn xong thì cứ mở mắt ngó nghiêng nhìn thế giới xa lạ, không khóc không quấy, ngoan vô cùng.
Mợ mê mẩn nhìn tụi nhỏ mà chẳng nỡ rời mắt, nhưng cũng không làm phiền.
“Mợ ơi.” Bạch Nguyệt Quý sau khi thức dậy và đi vệ sinh xong thì gọi.
Mợ liền bế hai đứa trẻ mang vào, cười nói:
“Tỉnh rồi à? Cháu trông hai đứa nhỏ nhé, để mợ mang cháo thịt nạc vào cho cháu.”
“Mợ ơi, mợ mang luôn bàn chải kem đánh răng cho cháu nhé, cháu đánh răng cái đã.” Bạch Nguyệt Quý vừa ngắm hai con vừa cười.
Mợ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-81.html.]
“Không đánh răng đâu, xúc miệng thôi được rồi?”
“Không sao đâu mợ, đánh được mà.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.
Cô chịu không nổi việc ở cữ mà không đánh răng. Hôm qua là ngày đầu tiên nên nhịn được, nhưng hôm nay mà không đánh nữa là không ăn nổi cơm.
Mợ nói:
“Nghe nói ở cữ mà đánh răng thì dễ hư răng lắm đó.”
Không phải bà dọa, mà quả thực ở quê có nhiều người nói vậy.
“Mợ yên tâm, toàn tin đồn thôi ạ. Thật ra không đánh răng mới dễ sâu răng viêm lợi.” Bạch Nguyệt Quý kiên nhẫn giải thích.
Tuy không biết nhiều về việc ở cữ, nhưng chuyện giữ vệ sinh cá nhân sau sinh thì cô hiểu rất rõ.
Mợ nghĩ lại cũng thấy đúng, ở nông thôn có nhiều lời đồn vô căn cứ, như sau sinh không được ăn muối chẳng hạn, bèn nói:
“Vậy được, để mợ đi pha nước ấm cho cháu.”
Pha nước ấm xong, mợ lại lấy chậu rửa mặt cho cô nhổ nước súc miệng, sau đó mới vào bưng cháo trứng thịt nạc đã được giữ ấm vào cho cô ăn.
Bạch Nguyệt Quý đánh răng xong thì được mợ dọn dẹp giúp. Khăn mặt cũng được nhúng nước nóng.
“Bây giờ cháu phải chú ý đủ thứ, nước lạnh là đại kỵ, tuyệt đối không được chạm vào. Dù là nước nóng cũng phải lau khô ngay lập tức!” mợ dặn.
“Cảm ơn mợ.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cháo trứng thịt nạc đúng là rất ngon, thơm ngào ngạt, ăn xong tinh thần cô khá hơn hẳn.
Mợ để cô trông con, còn mình thì đi giặt tã lót đã thay ra.
Thím Trương làm xong việc nhà cũng ghé thăm, còn mang theo hai bộ quần áo nhỏ cho hai anh em bé con.
“Cháu ở nhà đấy thím, thím vào đi.” Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Bạch Nguyệt Quý lên tiếng.
Thím Trương bước vào, cười hỏi:
“Đêm qua ngủ ngon không? Cảm thấy sao rồi?”
Bạch Nguyệt Quý mời bà ngồi rồi cười đáp:
“Ngủ ngon lắm ạ, cảm giác cũng dễ chịu hơn hôm qua nhiều rồi.”
Rất rõ ràng, ngày đầu tiên sau sinh vẫn còn cảm giác rách đau, nhưng hôm nay đã dịu đi kha khá.
Trước kia cô từng nghe nói sinh thường thì đau trước khi sinh, sinh mổ thì đau sau khi sinh, có lẽ đúng thật, vì hiện tại cô hồi phục khá nhanh.
“Vậy thì tốt rồi.” Thím Trương gật đầu, ánh mắt nhanh chóng bị hai “cục cưng” nhỏ thu hút.
“Cháu giỏi thật đấy, sinh được hai cậu con trai một lúc, sau này không phải lo gì nữa rồi.”
Thím Trương thật lòng ghen tị. Cả đời bà chỉ sinh được một cô con gái là Trương Xảo Muội, tuy con gái hiếu thảo không có gì để chê, nhưng giờ lấy chồng đã nửa năm vẫn chưa có thai, khiến bà không khỏi sốt ruột.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, không nói gì kiểu như “hy vọng sau sẽ sinh con gái”.
Cô và Chu Dã giống nhau, con là con, trai hay gái cũng đều là bảo bối.
Hiện tại sinh được hai con trai rồi, cũng không cần phải mơ gì thêm nữa.
Chỉ cần mẹ con bình an, thế là đủ.
“Đặt tên chưa?” thím Trương hỏi.
“Chỉ đặt nhũ danh thôi ạ. Anh thì gọi là Đâu Đâu, em là Đô Đô.” Bạch Nguyệt Quý cười.
“Tên gọi nghe cũng hay đấy chứ.” Thím Trương cười theo, “Không như mấy đứa trong thôn mình, nào là Cẩu Đản, Lư Đản, Mã Đản…”
Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười. Tên gọi dễ nghe là điều tất yếu, cô sao có thể gọi con mình là “Đản” hay “Nha” này nọ chứ.
“Nguyệt Quý, đây là hai bộ đồ nhỏ thím tự may cho hai anh em, cháu xem có vừa không.” Lúc này thím Trương mới đưa đồ ra.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói:
“Thím khách sáo quá, anh Dã nhà cháu đã nhờ chị dâu Đại Sơn may cho hai đứa một đống rồi, thím để dành cho cháu của thím sau này dùng nhé.”
“Không sao, sau này may nữa cũng được.” Thím Trương cười xòa, rồi hơi ngập ngừng nói tiếp:
“Nguyệt Quý, thím muốn xin một miếng tã mà hai đứa nhỏ nhà cháu đã dùng…”