Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 80.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 11:40:46
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay là ngày đầu tiên sau sinh, cơ thể dĩ nhiên vẫn còn khó chịu, nhưng sau một giấc ngủ dài, tinh thần của Bạch Nguyệt Quý đã khá lên rất nhiều.
Những căng thẳng dồn nén mấy ngày nay cũng theo đó mà dịu xuống.
Sinh xong tất nhiên là phải về nhà nằm cữ, vì ở bệnh viện điều kiện chẳng thuận tiện gì, sao có thể thoải mái bằng nhà mình được.
Vậy là Bạch Nguyệt Quý được bọc kín mít rồi đưa lên xe lừa.
Trên người cô không chỉ đắp một cái chăn bông lớn, mà đầu cũng được quấn khăn kín để tuyệt đối không bị gió thổi.
Hai đứa trẻ cũng được quấn rất cẩn thận. Một đứa nằm trong tay bà đỡ Lý, đứa còn lại do Lý Thái Sơn bế.
Chu Dã thì luôn chăm chú che chở cho Bạch Nguyệt Quý, không ngừng dặn chú Đào đi chậm thôi, đừng xóc quá để vợ anh bị dằn. Thấy chỗ nào có ổ gà là vội gọi tránh ngay, khiến chú Đào nghe mà cũng phát bực.
Cả đoàn người cứ thế chầm chậm quay về đội sản xuất Ngưu Mông.
Đến lúc họ về tới nơi thì đã là buổi chiều, gần bốn, năm giờ vì đường đi chậm.
Xe lừa dừng thẳng trước cửa nhà.
Mợ nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy ra, thấy cháu trai đang bế vợ bước xuống xe.
“Mợ ơi, bọn cháu về rồi.” Chu Dã cười với mợ.
“Mợ ơi.” Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười chào.
“Tốt quá, tốt quá, mau vào nhà nghỉ ngơi.” Mợ gật đầu liên tục.
Chu Dã bế Bạch Nguyệt Quý vào phòng. Mợ đi theo hỏi:
“Nguyệt Quý, cháu thấy sao rồi, ổn không?”
“Mợ yên tâm, cháu ổn lắm. Mợ ra xem hai đứa nhỏ đi.” Bạch Nguyệt Quý nằm xuống với dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng đáp.
“Được được!” Mợ vui mừng khôn xiết, vội vã ra ngoài xem hai đứa cháu nội.
Lúc mợ ra, Lý Thái Sơn đang bế một đứa, vừa khoe khoang vừa “nổ banh nóc” với chú Trương, thím Trương, Triệu Mỹ Hương và mấy người hàng xóm gần đó.
“Bà Lý mệt cả ngày rồi, mau đưa bà về nghỉ đã.” Mợ thấy Lý Thái Sơn bế đứa nhỏ mà tay chân vụng về làm tim bà muốn rụng, vội ôm cháu từ tay cậu ta.
“Được thôi.” Lý Thái Sơn cũng khoe chán rồi, về thay người tiếp tục nổ là vừa.
Cậu ta đỡ bà về nghỉ, còn chuyện Chu Dã sinh được hai con trai thì nhờ cái miệng “loa phát thanh” của Lý Thái Sơn mà chưa đến nửa tiếng đã lan truyền khắp đội sản xuất Ngưu Mông.
Lúc này, người trong đội vừa tan ca, nghe tin thì lập tức xôn xao.
Chị dâu Đại Sơn, chị dâu Lý, Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội đều kéo nhau sang ngay.
Ngay cả anh cả Chu nghe được tin cũng hậm hực ghen ra mặt.
Anh ta còn tưởng thằng em Chu Dã chẳng ra gì, kiểu gì cũng đẻ ra hai đứa con gái. Ai ngờ lại là hai đứa con trai!
Anh ta cưới vợ bao năm trời mới có được thằng con Chu Tam Đản, thằng em lại mới cưới năm ngoái, giờ đã đẻ được hai cậu con trai, vượt mặt anh ta rồi!
Tức tối, anh ta về nhà liền gây sự với vợ:
“Cô xem cô vô dụng đến cỡ nào! Người ta cưới vợ năm ngoái, năm nay đẻ một cặp con trai. Cô thì bao năm trời mới đẻ được thằng Tam Đản!”
Chị dâu Chu nghe tin Chu Dã sinh đôi cũng đã bực bội, bây giờ nghe chồng nói vậy thì bùng nổ:
“Con của anh không được thì đổ tại tôi à? Cùng là anh em đấy, nhìn cái bản lĩnh người ta kìa, rồi nhìn lại anh! Tôi đúng là mù mới lấy phải cái thứ như anh! Người ta thì cho vợ con ăn ngon mặc đẹp, còn anh thì để vợ con ăn độn uống nước lã. Người ta rảnh thì đi săn mang thịt về, còn anh thì chỉ biết ở nhà chửi vợ đánh con. Tôi thật không hiểu kiếp trước mình tạo nghiệt gì mà kiếp này lấy trúng thứ xui xẻo như anh!”
“Còn tôi cũng không hiểu đời tôi kiểu gì mà lấy nhầm một con đàn bà đanh đá như cô! Vợ người ta thì thế nào, còn cô thì như con gà mái già, suốt ngày làm nhà cửa loạn lên! Tôi mới là người khổ nhất đây này!”
“Đồ khốn nạn! Hôm nay tôi liều với anh luôn!”
Trận đại chiến suýt nữa bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-80.html.]
Còn Chu Dã thì đâu biết mình sinh được một cặp song sinh lại có thể khiến anh trai chị dâu nổi trận lôi đình đánh nhau trong nhà.
Lúc này, anh đang bận tiếp đón mọi người đến thăm hai đứa con trai.
Vì mấy chục năm nay trong đội sản xuất Ngưu Mông chưa từng có ai sinh đôi, huống gì là hai đứa con trai, nên ngay cả đội trưởng cũng đến.
“Không tệ, không tệ chút nào.” Đội trưởng vừa cười vừa gật đầu, sau đó nhìn Chu Dã, nói:
“Trách nhiệm của cậu bây giờ nặng lắm đấy.”
Mọi người xung quanh cũng cười theo đầy thiện ý.
Phải rồi, trách nhiệm không nhẹ đâu, hai đứa con trai cơ mà. Mỗi sáng mở mắt ra là hai cái miệng đòi ăn, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt lử rồi.
Còn chuyện lớn lên phải cưới vợ nữa chứ, toàn là khoản lớn cả!
Sinh được con trai đúng là chuyện vui, nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải cố gắng hơn nữa để kiếm công điểm.
Chu Dã cười nói:
“Đúng thế rồi, ngày mai cháu đi làm lại, chăm chỉ kiếm điểm!”
Đội trưởng vỗ vai anh rồi rời đi.
Mọi người cũng xem con xong rồi dần dần ra về: Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội, Lý Phong Thu, chị dâu Lý… ai nấy đều lũ lượt rút về.
“Làm gì mà quý thế, kéo nhau đến xem hết.” Chu Dã tiễn mọi người ra đến cửa, quay vào nhà thì không khỏi thở dài cười bất đắc dĩ.
Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười, đúng là chuyện này làm náo động cả thôn.
Mợ từ lúc bế được hai đứa cháu trai thì mừng rỡ đến không khép nổi miệng, nghe vậy liền liếc anh một cái:
“Sao lại không quý? Quý lắm ấy chứ! Mợ chưa từng thấy đứa trẻ nào mới sinh mà đẹp thế này đâu. Sau này lớn lên thì không lo chuyện cưới vợ!”
Chu Dã bật cười, Bạch Nguyệt Quý cũng nhịn không nổi mà cong môi.
Mà thật ra thì ai mà chẳng thích con mình được khen chứ?
Còn hai “cục cưng” đang được cả thôn quý như vàng ấy, giờ đang nằm trên giường đất ngủ say như chết. Dù vừa mới bị dân thôn bu lại ngắm nghía bàn tán xôn xao, nhưng cũng chẳng khiến tụi nhỏ tỉnh giấc nổi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ thấy cũng đến giờ ăn tối, liền nói:
“Nguyệt Quý, để mợ nấu cho cháu một bát mì nhé?”
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
Mợ liền đi nấu mì. Đây là mì bà mới làm, nấu luôn cho Chu Dã một bát, còn cho Bạch Nguyệt Quý tới ba quả trứng, Chu Dã thì hai quả.
Ngoài ra, bát của Bạch Nguyệt Quý còn có thêm mấy miếng thịt nạc. Không quá mặn, vừa vặn ngon miệng.
“Mau ăn đi.” Mợ nhanh chóng bưng mì nóng hổi vào nhà.
“Mợ ơi, sao còn đập cả trứng cho cháu nữa vậy?” Chu Dã cười hỏi.
“Cháu cũng mệt cả ngày rồi, ăn món gì ngon ngon rồi ngủ sớm. Mai còn phải đi làm nữa.” Mợ đáp.
Chủ yếu là vì trong nhà trứng còn nhiều.
Cũng may Bạch Nguyệt Quý sinh đúng lúc, Chu Dã vừa mang đồ tiếp tế từ bên ngoài về thì cô sinh luôn, vật phẩm chưa tiêu hao mấy.
Riêng trứng, Chu Dã đã mang về những mười cân, đủ cho Bạch Nguyệt Quý tẩm bổ trong suốt thời gian ở cữ, chưa kể còn có thịt lợn và đủ thứ khác nữa.
“Còn mợ thì sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Mợ ăn rồi.” Mợ đáp.
Nhưng Chu Dã vẫn cố chấp gắp một quả trứng luộc đưa cho mợ ăn, khiến bà trừng mắt lườm anh mấy cái.
Bạch Nguyệt Quý bật cười. Cô đúng là đói thật, nên đợi mì nguội bớt rồi để Chu Dã đút cho ăn.
Cô hiện giờ cả người mềm nhũn, thực sự không còn sức để tự động đũa nữa.