Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 79.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 11:40:16
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu sau, Chu Dã cũng được gặp Bạch Nguyệt Quý và hai đứa trẻ.
“Em lợi hại không?” Bạch Nguyệt Quý tinh thần vẫn khá tốt, nhìn Chu Dã mỉm cười, hỏi.
“Lợi hại, vợ anh là lợi hại nhất, là người phụ nữ giỏi nhất đội sản xuất Ngưu Mông này!” Chu Dã mắt đỏ hoe, hôn lên tay cô.
Bạch Nguyệt Quý cười, “Em cũng thấy mình giỏi quá trời.”
Cô thật sự không ngờ mình có thể sinh thường được một cặp song sinh trai, không giỏi thì là gì?
Nghe hai vợ chồng nói chuyện, bà đỡ Lý và các y tá đều bật cười. Lý Thái Sơn cũng cười, đang chơi với đứa cháu lớn trong lòng mình.
Đứa còn lại thì được y tá ôm.
Khi đưa Bạch Nguyệt Quý về phòng bệnh, Chu Dã cẩn thận bế vợ lên giường cho cô nghỉ ngơi.
“Vợ ơi, em ngủ một giấc đi.” Chu Dã nhẹ giọng dỗ.
Bạch Nguyệt Quý đúng là đã kiệt sức, sinh hai đứa bé đã vắt kiệt thể lực của cô. Trước đó chưa gặp được anh nên vẫn còn lo lắng trong lòng, nhưng giờ anh ở bên cạnh rồi, cho dù chẳng cần làm gì, chỉ cần có mặt thôi cũng khiến cô cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.
Từ sau khi về đây, Chu Dã đã trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô.
Thế nên chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Chu Dã nhẹ nhàng đắp chăn cho vợ. Bên kia, Lý Thái Sơn đã sốt ruột giục: “Anh Dã, lại đây xem hai thằng nhóc đi, xấu như khỉ con!”
“Trẻ con mới sinh ra ai chẳng thế. Thế này là kháu khỉnh lắm rồi.” Y tá bên cạnh đáp lại.
“Đi xem đi, vợ cháu không sao đâu.” Bà đỡ Lý mỉm cười nói.
Từ lúc gặp vợ, trong mắt Chu Dã chỉ có mỗi cô, đến hai đứa con còn chưa kịp nhìn một cái, bảo sao có thể khiến cô trí thức từ thành phố cảm động, đúng là người đàn ông đặt vợ lên đầu thật.
Chu Dã lo cho vợ xong, giờ mới có thời gian để nhìn hai đứa con trai của mình.
Lý Thái Sơn cười đưa đứa lớn cho anh bế. Chu Dã chưa từng bế trẻ con, khoản này còn kém hơn cả Lý Thái Sơn, vì cậu ta có cháu trai cháu gái nên đã quen tay.
“Hê hê, anh Dã đừng căng thẳng thế, phải bế như em này này.” Lý Thái Sơn ra vẻ đắc ý, cuối cùng cũng có một việc mà cậu ta hơn được anh Dã.
Chu Dã mặt nghiêm lại, học bế một cách cẩn thận. Thật ra ở nhà anh cũng từng thử ôm gối để tập, nhưng gối là gối, còn đây là con trai ruột, bằng xương bằng thịt cơ mà!
May mà là con ruột, nên rất nhanh Chu Dã đã nắm được cách, bế lên trông cũng ra dáng lắm rồi.
“Bà ơi, trong hai đứa này thì đứa nào là anh, đứa nào là em ạ?” Chu Dã nhìn hai đứa bé hỏi.
“Đứa béo hơn mà cháu đang bế là anh, còn đứa nhỏ hơn là em, nhưng tiếng khóc thì to hơn cả!” Bà đỡ Lý cười.
Chu Dã nhìn kỹ lại: anh cả đúng là tròn trịa hơn, tóc cũng nhiều hơn; còn em trai thì nhỏ hơn, đầu trọc lóc. Nhưng là con của mình thì nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chẳng xấu chút nào.
“Bà ơi, cũng khuya rồi, bà mau về giường bên cạnh nghỉ ngơi đi, hôm nay bà vất vả quá rồi!” Chu Dã sực nhớ ra, vội vàng nói.
“Được.” Bà đỡ Lý gật đầu. Bà đã bận từ sáng sớm đến giờ, đúng là mệt mỏi thật.
“Cậu đưa bà về giường nghỉ.” Chu Dã nói với Lý Thái Sơn, còn đưa thêm ít đường đỏ bảo cậu ta pha cho bà uống rồi ngủ.
Lý Thái Sơn không khách sáo, cầm lấy đường đỏ rồi dìu bà Lý về phòng nghỉ.
Bà đỡ Lý uống xong một cốc nước đường đỏ thì cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lý Thái Sơn lại quay về phòng, cùng Chu Dã ngắm hai đứa nhỏ, cười hỏi: “Anh Dã, anh vui không?”
Chu Dã cười, “Vui.”
Vợ con đều bình an, sao mà không vui được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-79.html.]
Lý Thái Sơn tỏ ra ghen tỵ: “Người ta bảo ba năm sinh hai đứa đã nhanh lắm rồi, còn anh thì chỉ một năm đã ôm hai đứa luôn!”
Chu Dã bật cười: “Năm nay cậu cũng cưới vợ mà, ráng lên biết đâu cũng được như anh.”
Lý Thái Sơn không dám mơ tới chuyện đẹp thế đâu.
“Anh Dã có muốn đi nghỉ một lát không, để em trông hai đứa cho?”
Chu Dã lắc đầu: “Cậu nghỉ đi, anh trông được.”
Lúc này anh còn tỉnh táo lắm, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Hơn nữa anh còn muốn trông vợ mình, lỡ nửa đêm cô ấy tỉnh dậy khát nước, anh còn có thể rót giúp.
Mà Bạch Nguyệt Quý ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy vì đói.
Hôm qua sau khi Chú Đào chở họ đến bệnh viện thì đã về, sáng nay lại quay lại đưa cơm sáng đến.
Bữa sáng là do mợ chuẩn bị, có cháo trứng cho Bạch Nguyệt Quý, cùng với bánh nhân thịt, bánh trứng và bánh rau dại. Biết có cả bà đỡ Lý và Lý Thái Sơn ở lại nên mợ cũng chuẩn bị phần cho họ luôn.
Chú Đào không chỉ đến để đưa bữa sáng mà còn để đón Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và hai đứa trẻ về nhà.
Tuy nhiên, biết Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ, mà chiều mới về cũng được nên không vội. Khi nghe nói Chu Dã một lúc có được hai cậu con trai, chú cũng phải gật gù khâm phục.
Nhất là khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, quả thật vừa nhìn đã thấy yêu.
Vì Bạch Nguyệt Quý vẫn đang ngủ, mọi người đều không nỡ đánh thức cô dậy. Bà đỡ Lý cũng dặn kỹ: giấc ngủ sau sinh này phải ngủ thật sâu thì cơ thể mới hồi phục nhanh.
Hơn nữa, bà đỡ Lý ở bệnh viện còn có việc phải làm.
Lần này bà đến viện đỡ đẻ là thu hoạch lớn rồi, bài tập thở khi sinh của bà được cô y tá hôm qua chú ý. Mà cô y tá đó lại chính là người kế nhiệm chức trưởng phòng sản.
Cô ấy muốn mời bà Lý truyền lại phương pháp thở này cho bộ phận hộ sinh của bệnh viện.
Bệnh viện còn dự định tặng bà một tấm bảng vinh danh!
Bà Lý liền đồng ý, vì phương pháp thở này nếu truyền ra ngoài có thể giúp được rất nhiều sản phụ, đó là việc tích đức, tại sao lại không làm?
Bà không giống những bà đỡ khác, người ta sợ bị học lỏm mất nghề, còn bà thì không sợ người ta học được.
Huống chi lần này còn được tặng bảng vinh danh nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đó là chuyện có thể nở mày nở mặt!
Vì vậy, sau khi ăn sáng, bà đã được các y tá mời đến phòng sinh để vừa giúp đỡ, vừa truyền dạy phương pháp hô hấp sinh con.
Tuy là bà cụ đã lớn tuổi nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn.
Khi bà quay lại phòng thì Bạch Nguyệt Quý đã ăn hết cháo trứng, còn cảm thấy chưa đủ nên ăn thêm hai cái bánh trứng nữa.
Ăn xong vẫn cảm thấy chưa no, cô hơi choáng:
“Cháu ăn nhiều thế rồi mà sao vẫn thấy đói nhỉ? Hai đứa nhỏ đâu còn trong bụng cháu nữa đâu…”
“Cháu tiêu hao quá nhiều sức rồi, mà khi mang thai dạ dày cũng đã quen với lượng ăn lớn, vậy nên cảm thấy đói là bình thường.” Bà Lý cười híp mắt nói.
Đúng là thời vận đang tới, cô y tá tối qua còn xin bệnh viện cho bà một khoản tiền thưởng, để cảm ơn bà đã truyền lại bài tập thở sinh con.
Nói là tối qua không báo trước vì chưa biết có được phê duyệt không. Sáng nay vừa báo lên thì nhận được phản hồi, nếu có hiệu quả thật, thì ngoài tấm bảng vinh danh còn tặng thêm mười đồng làm quà cảm ơn.
Vì bệnh viện là đơn vị công, không thể tùy tiện dùng tiền.
Bà đỡ Lý vốn không để tâm đến tiền, trước đó còn chẳng biết sẽ có thưởng, nhưng nếu có thì bà cũng không từ chối.
Mười đồng đâu phải ít!
Vừa được việc tốt lại còn có tiền, bà cụ cười mãn nguyện.
Nghe đến chuyện đó, Bạch Nguyệt Quý lập tức cảnh giác. Dù sắp phải cho con bú, nhưng chuyện này… cô cũng phải đặc biệt lưu tâm rồi!