Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 78.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 11:20:45
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà đỡ Lý mang cháo đường đỏ vào để đút cho Bạch Nguyệt Quý.
Lúc này, toàn thân và gương mặt cô đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô thật không ngờ sinh con lại đau đến mức này!
Quả thật là dốc hết cả cái mạng già này ra mà chịu trận!
“Ăn chút cháo vào để lấy lại sức.” Bà đỡ Lý định đút cháo đường đỏ cho cô.
Sáng nay Bạch Nguyệt Quý đã ăn hai cái bánh thịt và một bát hoành thánh. Trưa đến bệnh viện, Chu Dã đã mua bánh bao nhân thịt và canh mang đến cho cô ăn. Tối thì ăn bánh chẻo và mì sợi.
Nhưng đến lúc này cô lại đói bụng nữa, chỉ là cô không muốn ăn cháo đường đỏ, mà muốn ăn bánh thịt! Ăn bánh thịt mới chắc bụng, mới có sức để vượt cạn!
“Bà ơi, cháo đường đỏ để lát sinh xong cháu ăn, giờ cháu ăn bánh thịt trước nhé!”
“Được thôi.” Bà đỡ Lý liền đút bánh rau dại nhân thịt cho cô ăn, bản thân bà cũng ăn cùng luôn, còn chia cho cả y tá trong phòng sinh.
Y tá nói không cần, nhưng bà đỡ Lý vẫn đưa cho họ, họ không từ chối được nên đành nhận lấy.
Đến tầm này bụng ai mà chẳng đói chứ. Mà cái bánh này đúng là ngon thật sự.
Bánh nhân thịt làm hoàn toàn từ bột mì trắng đấy!
Có thể thấy hoàn cảnh nhà sản phụ không tồi chút nào.
Ăn xong bánh thịt, uống thêm nước, tinh thần của Bạch Nguyệt Quý lập tức khá hơn. Nhưng chẳng mấy chốc lại bị cơn đau chuyển dạ dồn dập kéo tới, tiếp tục nhẫn nhịn chịu trận.
“Bà ơi, bao giờ cháu mới sinh xong đây? Lâu quá rồi ấy.” Nhân lúc không đau, cô hỏi.
Bà đỡ Lý đáp: “Sinh con so vốn đã mất thời gian, nhưng cháu nhanh lắm rồi đấy. Bây giờ mở được sáu phân rồi, đợi mở đủ mười phân là sinh thôi!”
“Đúng vậy, tiến triển nhanh lắm rồi. Với tốc độ này thì chắc tối nay sẽ sinh xong, rất nhanh đó.” Y tá cũng an ủi cô. Thời buổi này sinh đôi vốn hiếm.
Bạch Nguyệt Quý bắt đầu tự an ủi bản thân, cố gắng để tâm trí rơi vào trạng thái “vô ngã”, muốn nhờ vào ý chí mà hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của cuộc đời.
Nhưng nỗi đau này thực sự là ai sinh rồi mới biết.
Đến đúng nửa đêm, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu sinh thật.
Và đến giai đoạn này, đau đớn của cô lại giảm đi rất nhiều!
Bởi vì bà đỡ Lý có một bộ “pháp thở khi sinh” độc đáo.
“Đây là bí quyết bà đúc kết cả nửa đời người, từ hàng vạn sản phụ quanh vùng đội sản xuất chúng ta. Ai áp dụng rồi cũng đều khen tốt cả! Cháu cứ theo nhịp thở bà dạy, không những sinh nhanh mà còn tiết kiệm được một nửa sức lực!”
Bạch Nguyệt Quý học theo. Cô vốn có khả năng học rất nhanh.
Bà đỡ Lý vừa dạy một lần cô đã nắm được, khiến bà không khỏi khen ngợi:
“Bảo sao cháu viết bài kiếm được tiền, đúng là thông minh quá sức!”
Có sản phụ bà phải dạy đi dạy lại mới làm được, vậy mà cô gái này chỉ cần nói một lần đã nhớ ngay.
Bạch Nguyệt Quý sau khi nắm được cách thở, lập tức thấy hiệu quả rõ rệt, toàn lực dồn sức sinh con!
Ngoài phòng sinh, Chu Dã đang đi qua đi lại, lo lắng không yên.
Bên cạnh còn có Lý Thái Sơn.
Sau khi đưa cơm đến, Cố Quảng Thu đã một mình về trước, chỉ có Lý Thái Sơn ở lại.
Cậu nghĩ: Anh Dã sắp làm bố rồi, chuyện lớn như vậy sao có thể không ở lại? Đi làm thì lúc nào chả đi được, nhỡ có việc gì cần mình chạy chân thì sao?
Với suy nghĩ đó, lúc này Lý Thái Sơn đang ngủ gật trên ghế bên hành lang.
Bà đỡ Lý lúc nãy cũng bảo Chu Dã đi ngủ một lát, nhưng anh dù có “tim to” đến mấy thì lúc này cũng chẳng thể nào ngủ nổi, trong kia vợ anh đang liều mạng sinh con cho anh mà!
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng sinh chợt vang lên một tiếng khóc trẻ con đầy khỏe mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-78.html.]
Lý Thái Sơn bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh.
“Anh Dã! Chị dâu sinh rồi phải không?” Lý Thái Sơn mơ màng hỏi.
“Sinh rồi, là sinh rồi!” Chu Dã rõ ràng vô cùng kích động, gần như muốn dán mắt vào khe cửa để nhìn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Thái Sơn cũng hào hứng hẳn lên: “Không biết là con trai hay con gái nhỉ? Anh thích trai hay gái?”
Không chờ Chu Dã trả lời, cậu ta đã tiếp lời luôn:
“Hai đứa thì kiểu gì cũng phải có một thằng con trai chứ? Mà nếu một trai một gái thì lại càng tuyệt!”
“Con trai con gái gì cũng được! Đứa nào cũng tốt! Nhưng không biết vợ anh thế nào rồi, sao bà chưa ra nữa nhỉ…”
“Có bà em ở đó rồi, anh cứ yên tâm trăm phần trăm! Mà mới có một tiếng khóc thôi, vẫn còn một đứa nữa mà, chắc đang sinh tiếp. Anh đừng kích động quá, em thấy anh đi tới đi lui suốt đêm rồi đấy, ngồi nghỉ một chút đi, đừng để vợ sinh xong khỏe re còn anh thì gục ngoài cửa!”
Nhưng chưa đến vài phút sau, trong phòng sinh lại vang lên một tiếng khóc nữa.
So với tiếng khóc trước thì tiếng này cũng không kém phần vang dội!
“Sinh rồi, sinh rồi, cả hai đứa đều sinh rồi!” Lý Thái Sơn vỗ tay reo lên.
Chu Dã tuy rất vui mừng, nhưng vẫn lo lắng cho vợ. Vợ anh vốn là người yếu đuối, lần này lại sinh một lúc hai đứa, chắc chắn cực kỳ đau đớn, không biết hiện giờ thế nào rồi?
May mà bà đỡ Lý hiểu tâm trạng của anh, khoảng nửa tiếng sau bà đã ra ngoài.
“Bà ơi, vợ cháu thế nào rồi? Cô ấy sao rồi ạ?” Chu Dã vội vàng chạy đến hỏi.
Bà đỡ Lý rất hài lòng. Theo kinh nghiệm bao năm làm bà đỡ của bà, người đàn ông nào vừa gặp đã vội hỏi tình hình của vợ thì đều không phải người tồi.
Phần lớn đàn ông bước đến câu đầu tiên sẽ hỏi là sinh con trai hay con gái. Nghe là con trai thì mặt mày rạng rỡ, còn nghe là con gái thì có người lập tức sầm mặt. Thật sự chẳng ra gì.
Nhưng cũng có những người chồng tốt, mà Chu Dã chính là một trong số đó.
Bà đỡ Lý rất ưng bụng anh chàng này nên không trêu chọc gì, cười nói:
“Mẹ con đều bình an cả, chúc mừng chúc mừng!”
Chu Dã thở phào nhẹ nhõm:
“Cháu vào thăm vợ được không ạ?”
“Chưa được, còn phải ở trong theo dõi thêm chút nữa rồi mới đưa về phòng nghỉ ngơi.”
“Vợ cháu có đói không ạ?”
“Đã đút cho con bé cháo đường đỏ rồi, ăn rất ngon lành. Hai hũ cháo đỏ ăn sạch bách, không lo đói đâu. Tinh thần cũng rất tốt!”
Lý Thái Sơn đứng bên cạnh, thấy anh Dã hỏi mãi mà vẫn chưa hỏi đến chuyện chính, liền chen vào:
“Bà ơi, thế chị dâu sinh con trai hay con gái ạ?”
“Bà không nói rồi à? Mẹ con bình an, cả hai đứa đều là con trai.” Bà đỡ Lý cười đáp.
Bà vẫn thường nghe nói Chu Dã số đỏ, nhưng lần này đỡ đẻ cho vợ anh xong thì bà thấy đúng thật, y như bố nó năm xưa, cũng là “con cưng của ông trời”.
Cuộc đời dẫu có khó khăn, nhưng số phận lại thật may mắn.
Lý Thái Sơn còn kích động hơn cả Chu Dã, trố mắt kêu lên:
“Hai đứa đều là con trai á? Trời ơi! Chị dâu lợi hại quá! Mà anh Dã cũng đỉnh thật! Một lần được luôn hai thằng con!”
Chu Dã đương nhiên cũng rất vui, nhưng không phải vì hai đứa đều là con trai.
Anh từng nói rồi: trai hay gái anh đều thích.
Sinh đôi thì chỉ có ba khả năng: hai gái, hai trai, hoặc một trai một gái. Người thường có thể nghĩ một trai một gái là tốt nhất.
Nhưng Chu Dã không nghĩ vậy. Với anh, chỉ cần mẹ tròn con vuông thì kiểu nào cũng là tốt nhất.
Con của Chu Dã, dù là trai hay gái, đều là bảo bối!