Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 77.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 11:20:07
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến bố của Chu Dã, mợ không khỏi cảm khái.
Năm đó ông ấy trôi dạt đến nơi này, thân thể yếu ớt, lại không một xu dính túi, nhưng người có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng sống được. Hai bàn tay trắng mà vẫn tạo dựng được cơ ngơi.
Không chỉ dựng được một căn nhà sáng sủa đàng hoàng, mà còn cưới được vợ, sinh được hai đứa con trai – thế là giỏi lắm rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Những chuyện này Bạch Nguyệt Quý chưa từng nghe Chu Dã kể qua.
Hai người nhổ rau dại thấy thời gian cũng không còn sớm, liền quay về thôn. Vừa về đến nơi thì trông thấy một cô gái trẻ lạ mặt, dáng vẻ rất hiện đại và xinh đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái ấy, Bạch Nguyệt Quý lại có một cảm giác kỳ lạ như định mệnh. Mãi đến khi đối phương tự giới thiệu, cô mới chợt hiểu ra.
“Chào chị, em tên là Dương Nhược Tình, là trí thức mới về thôn hôm qua.”
Dương Nhược Tình thấy người phụ nữ đang mang thai nhìn mình, liền mỉm cười chào.
Bạch Nguyệt Quý lúc này mới gật đầu, định nói gì đó thì bất ngờ chau mày.
“Nguyệt Quý, sao vậy?” Mợ mặt mày tái mét.
“Mợ ơi, mợ mau đỡ cháu về đi, cháu sợ là sắp sinh rồi.” Bạch Nguyệt Quý kinh hoảng nói.
Cái cảm giác bụng trĩu xuống, căng cứng, chính là dấu hiệu mà bà đỡ Lý đã nói với cô, đây là sắp sinh rồi.
Cô còn tưởng sẽ có chút báo hiệu trước, nào ngờ lại đến đột ngột như vậy!
Mợ cũng lo đến mức quýnh lên, vừa đỡ cô vừa gọi:
“Chị em ơi, chị em ơi mau tới đây, cháu dâu tôi sắp sinh rồi!”
Mẹ của Lý Thái Sơn đang bưng chậu nước chuẩn bị đổ, nghe thấy tiếng gọi liền đặt vội chậu xuống chạy qua đỡ Bạch Nguyệt Quý:
“Đừng sợ, đừng sợ, thím đây đẻ năm đứa rồi, cháu đứng thêm chút là cảm giác sẽ bớt đi!”
Bạch Nguyệt Quý sắc mặt tái nhợt, nhưng đúng là đứng thêm mấy phút thì cơn đau cũng dịu xuống đôi chút.
“Chị cứ đỡ Nguyệt Quý về nhà trước, tôi đi gọi mẹ chồng tôi.” Mẹ Lý Thái Sơn nói.
“Thím ơi, nhờ thím gọi luôn cả Chu Dã về giúp cháu!” Bạch Nguyệt Quý vội nói.
Mẹ Lý Thái Sơn ngẩn người: “Gọi Chu Dã làm gì, đàn ông đâu giúp được chuyện sinh nở.”
“Cháu muốn lên bệnh viện sinh, anh ấy phải đi theo để đóng tiền, lo mọi việc.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Bà mới sực nhớ ra là cô đang mang thai đôi, “Thím quên mất! Cái này đúng là cần có nó theo, để thím sai người đi gọi!”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi cùng mợ về nhà.
Dương Nhược Tình đứng nhìn từ đầu đến cuối cũng không bước đến giúp. Cô ta chẳng quen ai ở đây, giúp mà xảy ra chuyện gì thì lại bị đổ vạ. Ở nơi núi rừng nghèo khó này, dân gian hay lắm mánh khóe.
“Cháu nằm nghỉ tạm lên giường đi, để mợ đi gọi thím Trương mang xe lừa đến!” Mợ nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, “Mợ đừng vội quá, cháu không sinh ngay đâu.”
Cô đã được dặn kỹ rồi, bây giờ mới có dấu hiệu, chắc sớm nhất cũng là ngày mai mới sinh.
Mợ liền đi tìm thím Trương.
Thím Trương mấy hôm nay cũng không ra ngoài mấy, vì biết Nguyệt Quý cũng sắp sinh rồi, có chuyện gì thì còn kịp giúp đỡ.
Thấy mợ đến nói, bà liền đặt rổ đậu xuống, nói:
“Chị về thu xếp đồ đạc cần mang lên bệnh viện đi, tôi đi gọi chú Đào!”
Mợ gật đầu quay về nhà, vừa về đã thấy mẹ Lý Thái Sơn đang dìu bà đỡ Lý vào khám cho Bạch Nguyệt Quý.
“Thế nào rồi? Còn đau không?” Bà đỡ Lý hỏi.
“Về đến nhà lại đau thêm một lần nữa.” Bạch Nguyệt Quý mặt hơi tái.
Bà đỡ Lý rửa tay rồi kiểm tra cho cô, sau đó nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-77.html.]
“Đúng là sắp sinh, phải vào viện thôi. Gọi xe lừa chưa?”
“Thông gia tôi đang đi gọi rồi.” Mợ vừa gấp quần áo vừa nói.
Quần áo của Nguyệt Quý, quần áo trẻ sơ sinh, cả sữa bột, bình sữa…
Cả chăn bông cũng phải mang theo, vì sau sinh rất dễ bị lạnh. Đường cũng phải mang, lúc mất sức có thể uống cho khỏe lại…
Lúc Chu Dã và Lý Thái Sơn chạy mồ hôi đầm đìa về đến nơi, Bạch Nguyệt Quý đã được dìu lên xe lừa của chú Đào.
“Vợ ơi, em sao rồi, có đau không?” Chu Dã mồ hôi chưa kịp lau đã lo lắng hỏi.
“Em không sao, chỉ đau từng cơn, giờ thì không đau nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói, rồi đưa cho anh cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, trong đó có tiền và phiếu.
“Em nằm yên, giờ chúng ta vào viện luôn!” Chu Dã nắm chặt cái túi nói.
Thế là chú Đào, Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và bà đỡ Lý cùng lên đường đến bệnh viện.
Lý Thái Sơn còn muốn đi theo.
“Con đi theo làm gì?” Mẹ anh túm lấy hỏi.
“Chị dâu sắp sinh rồi mà, con đi theo giúp anh Dã coi có việc gì phụ được thì giúp.” Lý Thái Sơn đáp.
Lý Thái Sơn liền bị mẹ mình đánh cho một trận, vừa đ.ấ.m vừa nhéo:
“Lập tức quay lại làm việc cho mẹ!” Người ta sinh con, một thằng chẳng liên quan như con chen vào lo cái gì? Không sợ người ta cười cho thối mũi à!
Lý Thái Sơn bị mẹ nhéo tai lôi về làm việc.
Mẹ Lý Thái Sơn cùng với thím Trương thì ở lại an ủi mợ:
“Chị đừng lo quá, cháu dâu chị có phúc, nhất định sẽ nhanh chân lẹ tay sinh cho chị hai đứa cháu trai mập mạp!”
Mợ gật đầu. Đợi họ đi rồi, bà chuẩn bị nến và tiền vàng, mang ra trước mộ bố mẹ của Chu Dã để cầu khấn.
“Cô em chồng, em rể, nếu hai người có linh thiêng thì phù hộ cho vợ Tiểu Dã mẹ tròn con vuông nhé… Con bé sắp sinh đôi cho nhà họ Chu rồi…”
Tin Bạch Nguyệt Quý sắp sinh nhanh chóng lan khắp đội sản xuất Ngưu Mông.
Chu Xuyên và chị dâu Chu thì nghe tin cũng chẳng buồn quan tâm.
Còn Cố Quảng Thu thì đến chiều tan ca liền mượn chiếc xe đạp của lão đội trưởng, cùng Lý Thái Sơn vào thành.
Họ mang theo cơm tối do mợ chuẩn bị, bánh rau dại nhân thịt và cháo đường đỏ.
Cháo đường đỏ được đựng trong lon trái cây hộp đã dùng hết. Đó là loại mà trước đây Chu Dã mua ở cửa hàng cho vợ ăn vặt, ăn xong lon đều được giữ lại.
Mang hai lon cháo đường đỏ vào thành, lúc đến nơi vẫn còn nóng.
Khi họ đến, Bạch Nguyệt Quý đang trong phòng sinh, bà đỡ Lý cũng đang ở trong đó giúp đỡ.
“Anh Dã, chị dâu sao rồi ạ?” Vừa thấy Chu Dã, Lý Thái Sơn liền hỏi.
“Cô ấy đang sinh trong kia.” Chu Dã đáp.
“Anh yên tâm đi, chị dâu có phúc lớn, chắc sinh nhanh thôi.” Lý Thái Sơn nhìn về phía phòng sinh, lên tiếng an ủi.
Cố Quảng Thu đưa giỏ đồ ăn cho Chu Dã, ý bảo anh nên ăn chút gì đó trước.
Chu Dã dù chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng cũng không do dự lâu. Anh biết mình phải ăn no mới có sức mà lo liệu, thế là nhai như nhai da trâu mà cố ăn hết hai cái bánh rau dại nhân thịt.
Phần còn lại anh để đó, rồi nói với hai người:
“Trễ thế này rồi, để tôi trông là được, hai người về đi.”
Vừa nói xong thì bà đỡ Lý bước ra khỏi phòng sinh, thấy Cố Quảng Thu và đứa cháu Lý Thái Sơn thì nói:
“Sao các cháu cũng tới đây?”
“Bọn cháu mang đồ ăn cho bà với chị dâu.” Lý Thái Sơn đáp.
Bà đỡ Lý nhận lấy giỏ tre, thấy bên trong có cả cháo đường đỏ thì rất hài lòng. Bà nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Dã, liền nói:
“Vợ cháu không sao đâu, nhưng chưa sinh ngay đâu. Cháu đi tìm chỗ chợp mắt một lúc đi.”