Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 76.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 10:59:36
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Dã ra ngoài để đi giao dịch, mợ vẫn còn hơi lo lắng, nên tìm Bạch Nguyệt Quý xác nhận xem cháu trai có thực sự chỉ đơn thuần là đi mua đồ không.
“Mợ đừng lo, anh ấy không cần làm mấy việc nguy hiểm đâu. Chẳng qua là thấy cháu mang thai vất vả, nên mới muốn kiếm chút đồ tốt mang về thôi.” Bạch Nguyệt Quý xoa xoa bụng, “Mang thai hai đứa liền, chỉ trông vào chút lương thực trong nhà thì không đủ dinh dưỡng, sinh con ra sức đề kháng cũng sẽ kém.”
Mợ không hiểu “sức đề kháng” là gì, nhưng biết là vì con nên cũng yên tâm phần nào, “Vậy thì tốt. Mợ chỉ sợ Tiểu Dã đi lạc đường thôi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh xưa nay đã chẳng đi đường ngay nẻo chính, chỉ là người lớn trong nhà không biết mà thôi.
Bạch Nguyệt Quý cười thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi: “Anh ấy nghĩ cho cái nhà này, lo cho cháu với bọn nhỏ, nên sẽ không đi làm mấy chuyện đó đâu.”
Câu nói ấy khiến mợ hoàn toàn yên tâm, cười bảo: “Cũng muộn rồi, mau ngủ đi.”
“Mợ cũng ngủ sớm nhé, mai anh ấy phải về từ bốn năm giờ sáng đấy.”
Còn nói đến Chu Dã, lúc này anh đã đến địa điểm giao dịch.
Suốt dọc đường anh đều rất cảnh giác, dù sao lần trước đã gặp một tên Trương Ma Tử, ai biết có thêm Hoàng Ma Tử hay Lý Ma Tử gì không?
Nhưng cho dù không có Trương Ma Tử, mỗi lần ra ngoài anh đều xem như một chuyến phiêu lưu, dốc toàn bộ tinh thần để đối phó.
Tối nay lời anh nói với mợ cũng không phải hoàn toàn là giả. Vợ anh đúng là sắp sinh trong vài ngày tới, nên phải chuẩn bị nhiều đồ mang về.
Hôm nay trứng gà phải mua nhiều hơn. Trước giờ anh chỉ mua ba đến năm cân, nhưng tối nay lấy luôn mười cân, định mang hết về.
Còn có gạo trắng và bột mì, đặc biệt là bột mì, anh lấy luôn ba mươi cân.
Thịt cũng mua, nhưng dạo này thời tiết nắng nóng, thịt không để được lâu, nên chỉ mua năm cân, mang về còn phải rắc muối ướp, không thì sẽ bị hỏng.
Những thứ khác vẫn như mọi khi, như rong biển, vỏ tôm khô các kiểu.
Lần này chỉ có một hộp sữa lúa mạch, không có sữa bột.
Chu Dã bèn hỏi người giao hàng.
Người kia nói: “Nếu cậu cần thì tôi bảo người hỏi, lần sau mang cho cậu. Cậu cần bao nhiêu?”
“Mười gói tám gói gì cũng được!” Chu Dã đáp luôn, trẻ con phải uống sữa rất lâu, bao nhiêu sữa bột cũng không đủ!
“Được.”
Những món định mang về nhà, Chu Dã cất giấu cẩn thận, rồi bắt đầu lo liệu phần hàng của mình.
Lần này vẫn phải giao hàng hai lượt, nhưng Chu Dã lại cảm thấy không mệt như mấy lần trước!
“Làm nông đúng là rèn luyện thể lực!” Anh không khỏi cảm thán.
Xong việc, anh mang toàn bộ đồ mua được về nhà.
Về đến nơi thì cũng gần năm giờ sáng, mợ lập tức dậy mở cửa cho anh, lại nhìn quanh một vòng, chắc chắn không ai nhìn thấy mới đóng cửa lại.
“Mợ à, mợ kiểm tra lại đồ giúp cháu nhé, cháu đi ngủ một chút, lát còn phải ra đồng làm việc.” Chu Dã nói.
“Để đó mợ làm, cháu mau đi ngủ đi.” Mợ gật đầu.
Chu Dã lập tức đi ngủ, cả đêm bôn ba không mệt mới lạ, mà anh cũng đúng là dạng người “dễ ngủ”, nằm xuống là ngủ luôn.
Bạch Nguyệt Quý mơ màng mở mắt nhìn anh một cái, rồi cũng tiếp tục ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-76.html.]
Bây giờ bụng cô to quá, mỗi đêm phải dậy hai ba lần đi vệ sinh. Đêm qua nửa đêm còn phải dậy pha ly trứng gà để uống, vì đói quá.
Chu Dã cảm giác mới chợp mắt một lát thì trời đã sáng bừng, nhưng kiểu người như anh chỉ cần ngủ ngắn cũng đủ “nạp điện” cho cả ngày, tinh thần thoải mái hẳn.
Mợ cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nhân lúc thịt còn tươi, bà băm thịt làm bánh thịt cho Bạch Nguyệt Quý ăn, còn gói cả hoành thánh để cô ăn cùng.
Còn bà với Chu Dã thì ăn bánh rau dại.
Chu Dã vừa ăn bánh vừa uống một ngụm canh, là nước luộc hoành thánh, có vị thịt và mỡ, thơm nức.
Mợ cũng vậy.
Khiến Bạch Nguyệt Quý có chút ngại.
“Mợ à, lần sau mợ làm nhiều thêm chút nhé, không thể chỉ có mình cháu ăn mãi như vậy được.”
“Suất của ba người nhà cháu đấy, ăn lúc còn nóng đi, đừng nghĩ nhiều. Bánh rau dại này mợ ăn vẫn thấy ngon mà.” Mợ cười nói.
Vì Bạch Nguyệt Quý không phải ăn bánh rau, nên mợ không pha bột mì, chỉ dùng bột ngô.
Chu Dã cười nói: “Em cứ ăn đi.”
Bạch Nguyệt Quý bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm.
Cô còn để dành một cái bánh thịt, bảo Chu Dã mang theo ăn trưa cùng với bánh rau.
Chu Dã không từ chối lòng tốt của vợ, nhân lúc mợ quay lưng đi, anh liền ghé lại hôn vợ một cái.
Khiến vợ anh liếc mắt lườm một cái đầy hờn dỗi, còn anh thì cười tủm tỉm mang theo ba cái bánh rau dại, một cái bánh thịt và một chai nước lớn đi làm.
Bạch Nguyệt Quý ở nhà cũng rảnh rỗi, liền cùng mợ ra ngoài đi dạo, tiện thể ra đồng nhổ rau dại.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói tới nói lui, Bạch Nguyệt Quý liền nhắc đến chuyện bố mẹ chồng.
“Mợ, mợ kể cho cháu nghe về bố mẹ chồng cháu đi? Cháu nghe nói bố chồng cháu là người từ nơi khác đến?”
Mợ đáp: “Đúng thế, ông ấy không phải người bản địa, là người từ nơi khác chạy nạn đến, nghe nói bị lạc mất người nhà khi chạy loạn, trong lúc đó cũng mắc nhiều bệnh. Khi cưới mẹ chồng cháu thì sức khỏe ông ấy đã không được tốt rồi.”
“Vậy sao mẹ chồng cháu vẫn chịu lấy ông ấy ạ?” Bạch Nguyệt Quý tò mò hỏi.
Mợ cười: “Tại bố Tiểu Dã đẹp trai đấy.”
Bạch Nguyệt Quý sững người, bật cười, không ngờ lại là lý do này.
“Không gạt cháu đâu, đẹp trai lắm. Dù là người ốm yếu, nhưng nhìn vào cứ như công tử nhà giàu ấy. Mợ đoán chắc hồi trước nhà ông ấy cũng giàu có, không thì sao lại có cái khí chất quý phái như vậy.” Mợ nói tiếp.
“Thật vậy ạ?” Bạch Nguyệt Quý nhướng mày.
“Thật chứ, nhìn Tiểu Dã là biết. Nó đẹp trai lắm, mày ra mày, mắt ra mắt, giống bố nó lắm, nhưng vẫn kém hơn đôi chút. Tiểu Dã thì nhìn không được đàng hoàng cho lắm, hay cợt nhả. Còn bố nó thì khiến người ta thấy dễ chịu, ai cũng thích kết giao. Nhìn thì yếu thế thôi, nhưng mỗi lần vào núi đều săn được mồi. Có lần cậu của cháu không tin, đi theo cùng vào núi, kết quả là thấy một con lợn rừng tự đ.â.m đầu vào tảng đá c.h.ế.t queo, để ông ấy tha về bán lấy tiền.” Mợ kể.
Bạch Nguyệt Quý kinh ngạc: “Có chuyện như vậy thật sao?”
Mợ cười: “Chứ sao, đúng là con cưng của ông trời, được trời thương. Mợ thấy Tiểu Dã cũng thừa hưởng được điều này từ bố nó, không thì sao cưới được cháu làm vợ.”
Bạch Nguyệt Quý phì cười, không ngờ chuyện lại xoay sang khen cô.
“Cháu nghe vài người trong thôn nói, mẹ chồng cháu là do làm nông nhiều quá nên mới…”
Mợ lắc đầu: “Cũng có phần là vậy, nhưng không hẳn. Lúc bố chồng cháu còn sống thì điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Những con mồi ông ấy mang về từ núi đủ để nuôi cả nhà, ngôi nhà lớn mà Chu Xuyên đang ở bây giờ cũng là do ông ấy xây. Bố chồng cháu là người rất có bản lĩnh. Chỉ là vì hồi trước sức khỏe đã yếu sẵn, năm đó mùa đông lạnh quá, bệnh cũ tái phát nên không qua khỏi. Từ đó chỉ còn lại mẹ chồng cháu, mà ông ấy chính là sinh mệnh của bà ấy. Từ lúc ông ấy mất, tinh thần bà ấy sa sút hẳn, nên sức khỏe mới yếu dần như vậy.”