Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 75.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 10:58:58
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mợ chỉ cười, không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa.
Nhưng trong lòng bà thì đều nhìn thấy rõ ràng cả.
Cô cháu dâu này đúng là biết cưng chồng, dù đang mang thai, nhưng món gì ngon cũng đều chia một miếng cho chồng nếm thử.
Chồng đi làm về, cô cũng phải gần gũi chút, nên khi hai vợ chồng ở trong phòng, bà tuyệt đối không vào quấy rầy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Có việc thì bà chỉ đứng ngoài gọi một tiếng là được.
Cháu dâu này vừa có bản lĩnh, lại biết làm nũng, xinh đẹp mà tính tình thì dịu dàng, tuyệt không hề kiêu căng hay đè đầu cưỡi cổ ai.
Nhìn vào thì đúng là càng thêm yêu quý.
Ai mà không thích kiểu con gái như thế chứ?
Nên bà thấy, thằng cháu trai cưới được cô vợ này đúng là phúc lớn, chắc chắn là em gái chồng và em rể quá cố ở dưới suối vàng phù hộ.
Hồi trước bà với em gái chồng tình cảm rất tốt, chỉ tiếc là người mất sớm, nếu không thì chắc chắn có phúc được hưởng cuộc sống êm đềm bên con út.
Chu Dã làm việc suốt đến tận chiều tối mới về, mà chỉ một buổi chiều thôi, anh đã kiếm được bốn điểm công.
Đối với đàn ông thì điểm công trọn vẹn là mười điểm. Như Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn hay Cố Quảng Thu thì đều được mười điểm, còn Chu Dã chỉ lấy được tám, thiếu mất hai điểm vì công việc quá nặng.
Nhưng dù chỉ lấy tám điểm, đội trưởng vẫn rất khen ngợi anh.
Cậu nhóc này tiến bộ không ít, hồi trước thì chẳng chịu làm việc, nói cũng không nghe.
Còn bây giờ xin nghỉ nửa buổi sáng, buổi chiều vẫn quay lại làm, thế chẳng phải là trưởng thành rồi sao?
Bị anh kéo theo, cả Lý Thái Sơn cũng bắt đầu có tiến bộ.
Tuy vẫn không bằng anh, chỉ được bảy điểm, nhưng ít ra cũng có chút “hình người” rồi.
Mẹ của Lý Thái Sơn mừng lắm, vì thế còn mang hai miếng đậu hũ đến tặng Bạch Nguyệt Quý.
Nghe bà kể chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười không nhịn được.
Tặng đậu xong, mẹ Lý Thái Sơn cũng không vội về, mà ngồi lại bóc lạc, vừa làm vừa trò chuyện với mợ.
“Chị không biết ngày xưa tôi lo đến thế nào đâu, cứ sợ nó bị Vương Nhị Anh dắt đi vào con đường sai trái. May mà bây giờ có chút tử tế rồi, chịu theo Chu Dã ra đồng làm việc. Năm nay tôi định tìm vợ cho nó.”
Mợ cũng quen Lý Thái Sơn, thấy mẹ Lý Thái Sơn đến cũng khá thường xuyên: “Lấy vợ được rồi, tôi thấy nó cũng lớn lắm rồi đấy.”
“Chỉ nhỏ hơn Chu Dã có một tuổi thôi. Chu Dã năm nay sắp làm bố rồi, nó vẫn như đứa con nít chưa lớn ấy!”
“Tiểu Dã trước khi cưới vợ cũng như nó thôi, không có chí hướng gì, cưới vợ rồi là khác liền.”
“Em cũng nghĩ vậy, em đã để ý một cô rồi, giờ đang mùa vụ thì thôi, chờ thu hoạch xong rảnh rỗi thì đi coi mắt thử.”
Nghe vậy, mợ gật đầu: “Vậy thì phải xem cho kỹ vào. Vợ không thể cưới bừa, cưới phải đứa phá gia thì Thái Sơn mới có chút tiến bộ lại bị kéo xuống, cưới vợ đúng là chuyện trọng đại!”
“Chị nói đúng tim tôi luôn đấy! Không thể qua loa được đâu!”
Dù bà có hay chê bai đứa con út Lý Thái Sơn, nhưng bà có thể chê, người khác thì không. Nhà họ Lý ở đội Ngưu Mông là họ lớn đấy.
Nhà bà cũng thuộc dạng có điều kiện tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-75.html.]
Giờ thằng út hiếm hoi mới bắt đầu biết nghĩ, thì càng phải tìm một cô vợ tốt mới được!
“Nói thật lòng thì, tôi cũng muốn kiếm một cô con dâu như Nguyệt Quý ấy, mà chắc tôi không có cái số đó rồi.” Mẹ Lý Thái Sơn thật lòng nói.
Mợ chỉ cười: “Cô cũng dám mơ đấy! Cô nhìn quanh đây xem, có tìm được người thứ hai như vợ Tiểu Dã không? Cái phúc đó phải người như cháu tôi mới gặp được.”
Mẹ Lý Thái Sơn không giấu được ánh mắt ghen tị: “Đúng là chẳng có người thứ hai. Chị nói xem sao Chu Dã lại có vận tốt thế chứ? Việc tốt gì cũng rơi vào người nó.”
“Thằng bé hiếu thảo. Người hiếu thảo thì trời không bạc đãi.” Mợ đáp.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc lâu, thấy cũng muộn rồi thì mẹ Lý Thái Sơn mới ra về.
Mợ quay sang Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Bà ấy cũng gan ghê, còn mơ cưới được đứa như cháu về làm dâu cơ đấy. Nếu tổ tiên nhà họ mà không có đức, còn mong gì rước được phượng hoàng về làm dâu!”
Bạch Nguyệt Quý thấy mợ giống hệt Chu Dã, khen người là nói thẳng tuột ra, cũng cười nói: “Ngoài kia còn bao nhiêu người giỏi hơn cháu mà mợ.”
“Còn nhiều cái gì? Mợ sống từng này tuổi rồi mà chưa gặp được người thứ hai như cháu đấy.” Mợ vừa cười vừa đem đậu phộng cất đi, để dành hầm chân giò cho cháu dâu sau sinh ăn lợi sữa.
Chu Dã ra ngoài tắm rửa. Dù thời tiết thế này, nước sông vẫn còn khá lạnh, nhưng anh chẳng bận tâm gì, cứ thích ra đó bơi lội.
Đối với anh, đây chính là cách thư giãn.
Nếu không được vùng vẫy trong nước một chút, đôi vai của anh thật sự sẽ cứng đơ hết cả lên.
Lần trước anh ra ngoài giao dịch là giữa tháng Hai, còn lần này mãi đến cuối tháng Ba anh mới đi tiếp, vì bên đó thời gian giao dịch không cố định.
Có lúc là giữa tháng, có lúc là cuối tháng, có khi lại là đầu tháng.
Trước khi đi, Chu Dã cũng nói với mợ một tiếng, nhưng đương nhiên không nói là đi buôn bán thứ gì mờ ám, mà chỉ bảo muốn đi mua ít đồ ngon về dự trữ cho vợ ăn.
Bột mì trắng, gạo trắng trong nhà tiêu gần hết rồi, mà mỗi tháng chỉ có thể ra ngoài một chuyến, không đi thì không kịp.
“Có nguy hiểm không? Gần đây kiểm tra nghiêm lắm đấy.” Mợ lo lắng nói.
Bà biết trong nhà cháu trai chẳng thiếu gạo trắng, bột mì, nên chắc chắn là mua từ bên ngoài về.
Nghe anh bảo sắp đi mua thêm, bà cũng không ngạc nhiên, chỉ là hơi lo trong lòng.
“Dù có nghiêm thế nào thì cũng chẳng liên quan đến cháu đâu, cháu chỉ đi mua chút đồ thôi.” Chu Dã đáp. “Vợ cháu chắc sinh trong mấy ngày tới rồi, không đi là không kịp.”
Mợ lại hỏi: “Cháu chắc chắn là không làm chuyện gì khác chứ?”
“Mợ nghĩ gì thế? Bây giờ cháu có vợ có con phải lo, đừng nói là chưa từng làm, dù có cơ hội cháu cũng không làm đâu. Nếu vì cái chuyện đó mà bị bắt thì cả đời cháu coi như xong rồi. Cháu đâu có nghèo đến mức phát điên.” Chu Dã dứt khoát phủ nhận.
Mợ lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn dặn kỹ: “Mình là dân thường thì phải sống cho đàng hoàng biết không? Vợ chồng sống thế nào mợ không can thiệp, nhưng mà liên quan đến chuyện đó thì không được đâu.”
“Cháu hiểu mà.” Chu Dã gật đầu, “Giờ cháu cũng đi làm rồi, vợ cháu mỗi tháng còn có tiền nhuận bút nữa. Cháu mà lười, không đi làm thì vợ cháu cũng nuôi nổi cháu đấy, đâu cần đi làm mấy chuyện đó.”
Mỗi tháng hai mươi đồng tiền nhuận bút, nếu sống tằn tiện một chút thì cũng đủ nuôi cả nhà, chỉ là khó tiết kiệm được thôi.
Vợ anh từng nói sẵn sàng nuôi anh.
“Không biết xấu hổ, mà cũng nói được mấy câu đó à.” Mợ lườm anh một cái.
Chu Dã cười toe toét: “Cháu chỉ ví dụ thôi mà.”
Mợ lúc này mới yên lòng: “Vậy cháu đi nhanh rồi về, trên đường nhớ cẩn thận. Mà lỡ có chuyện gì thì vứt đồ lại, lo chạy trước!”
“Cháu biết rồi.” Chu Dã cười cười đáp.