Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 73.
Cập nhật lúc: 2025-05-22 09:24:55
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu bám sát tôi thế làm gì?”
Trên đường đến huyện thành, Chu Dã liếc mắt nhìn Vương Nhị Anh một cái.
Từ lúc rời khỏi thôn, Vương Nhị Anh cứ đi sát theo anh, cứ như muốn dính chặt vào nhau không rời.
Chu Dã và cậu ta có thân đến mức đó đâu!
“Đúng đấy, cậu cứ lượn quanh anh Dã suốt là sao?” Lý Thái Sơn cũng không nhịn được. Ngay cả cậu ta còn chưa được đãi ngộ đó, thế mà Vương Nhị Anh đã bám vào rồi, định làm gì đây?
Lý Thái Sơn dứt khoát chen vào giữa, đẩy Vương Nhị Anh ra.
Vị trí đầu tiên cạnh anh Dã là của chị dâu, vị trí thứ hai và ba là hai đứa sinh đôi trong bụng chị, nhưng vị trí thứ tư nhất định là của cậu, ai cũng đừng hòng giành!
Vương Nhị Anh trừng mắt lườm lại, Lý Thái Sơn cũng trừng mắt không chịu thua.
Chu Dã lười để ý hai kẻ “có bệnh” này, vừa sải bước đi nhanh về phía huyện thành vừa hỏi:
“Nhị Anh, dạo này nghe nói cậu hay vào rừng nhỉ? Có vớ được món gì ngon không?”
Vương Nhị Anh lập tức nói:
“Làm gì có! Chỉ vào rừng hái nấm thôi!”
Chu Dã liếc mắt nhìn cậu ta, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu nhảy dựng lên làm gì? Cho dù cậu có vớ được món gì quý, chẳng lẽ tôi còn ép cậu chia cho tôi à?”
“Đấy, không coi anh Dã là người nhà gì cả. Còn như cậu mà cũng muốn đi cạnh anh Dã?” Lý Thái Sơn không quên tranh thủ châm chọc.
Vương Nhị Anh nói: “Em về sẽ mang ít nấm biếu anh Dã.”
“Cậu cứ giữ mà ăn, mợ tôi mấy hôm nay hái về một đống rồi.” Chu Dã phẩy tay, chẳng buồn quan tâm.
Dù sao có hai người đi cùng vừa nói chuyện vừa đi, quãng đường vào thành cảm giác cũng nhanh hơn nhiều.
Họ xuất phát từ 5 giờ sáng, chân đàn ông lại đi nhanh, nên chưa tới 9 giờ đã đến huyện thành.
Vừa đến nơi, Vương Nhị Anh liền cáo từ:
“Em có việc, không đi cùng nữa.”
Chu Dã liền ghé sát vào Lý Thái Sơn dặn nhỏ:
“Thái Sơn, cậu lặng lẽ theo dõi cậu ta, đừng để bị phát hiện.”
Lý Thái Sơn ngơ ngác: “Theo dõi làm gì vậy?” Lý Thái Sơn còn định đi cùng Chu Dã đến bưu điện gửi thư mà.
“Tôi nghi cậu ta vào núi đào được món gì quý. Cậu đi xem cho rõ.” Chu Dã nói.
Lý Thái Sơn trợn tròn mắt: “Thật à?”
“Nếu không có gì, cậu ta theo chúng ta vào thành làm gì? Vừa rồi tôi hỏi một câu mà phản ứng quá mức, đúng kiểu giấu đầu hở đuôi.”
Lý Thái Sơn thì thào: “Sao anh nói nghe như mấy bà cô đọc tiểu thuyết thế? Chắc là bị chị dâu truyền nhiễm rồi…”
Dù là vậy, cậu vẫn làm theo. Sau khi hẹn nơi gặp lại với Chu Dã, cậu nhanh chóng bám theo Vương Nhị Anh.
Cậu thấy Vương Nhị Anh khá cảnh giác, cứ đi được đoạn lại ngoái đầu nhìn trái nhìn phải.
Nhưng chưa được bao lâu, Vương Nhị Anh đã dừng lại trước một tiệm cầm đồ trong huyện thành, rồi bước vào luôn!
Lý Thái Sơn tròn mắt:
“Gì vậy? Cậu ta có gì mà vào tiệm cầm đồ?!”
Quả thật lần này Vương Nhị Anh có món để đem cầm!
Cậu ta lấy ra hai đồng “lão Viên Đầu” (đồng bạc cổ có hình Viên Thế Khải).
“Thứ này đổi được bao nhiêu tiền?” Vương Nhị Anh hỏi.
Nhân viên tiệm cầm đồ vừa thấy liền sáng mắt, cẩn thận quan sát rồi nói:
“Hai đồng này có thể đổi được 20 đồng.”
Tim Vương Nhị Anh đập thình thịch:
“Tôi nghe nói là giá cao hơn cơ mà?”
“Không phải vậy đâu. Tiền cổ ‘lão Viên Đầu’ cũng có nhiều loại, năm phát hành khác nhau thì giá cũng khác. Có cái lên tới 40 đồng, có cái chỉ đáng 5 đồng. Của cậu là loại tầm trung.”
“Vậy thôi, đổi đi!” Vương Nhị Anh gật đầu.
Nhân viên tiệm liền viết giấy cầm cố:
“Trong vòng 20 ngày có thể đến chuộc, quá thời hạn thì không chuộc được nữa.”
Giao tiền – giao hàng.
Vương Nhị Anh nhận được hai tờ mười đồng “Đại đoàn kết” (tờ 10 đồng to), vui đến mức đi mà như bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-73.html.]
Lý Thái Sơn vừa thấy cậu ta đi ra, liền lủi ngay vào chỗ khuất. Chờ cậu ta đi xa, Lý Thái Sơn lập tức xông vào tiệm cầm đồ.
Lần này Lý Thái Sơn còn thông minh hiếm có, lập tức diễn một màn kịch:
“Ê, mấy người làm cái gì đấy hả? Vừa rồi đứa em phá gia chi tử của tôi đến đổi tiền, sao các người lại đưa tiền cho nó? Nó chắc chắn sẽ tiêu xài hoang phí hết cho xem!”
“Anh là ai thế?” Nhân viên nhìn Lý Thái Sơn ngờ vực.
“Tôi là anh trai của người vừa đi ra đấy!” Lý Thái Sơn cao giọng, “Tôi đến chuộc lại món đồ em tôi vừa đem cầm! Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”
Nhân viên tiệm cầm đồ trừng mắt:
“Gì kỳ vậy, một người thì đem bán, một người thì đòi chuộc?”
Nhưng thấy Lý Thái Sơn trông cũng không dễ chơi, hắn nhíu mày nói tiếp:
“Hai mươi đồng. Nhưng phải có giấy biên nhận mới được chuộc lại hai đồng ‘lão Viên Đầu’ đó!”
Lý Thái Sơn không nói gì thêm, quay người bỏ đi ngay.
Trong lòng hồi hộp dữ dội —
Vương Nhị Anh, cái đồ c.h.ế.t tiệt, vậy mà lại kiếm được cả hai đồng ‘lão Viên Đầu’ đem bán lấy hai mươi đồng tiền mặt!
Cậu ta moi đâu ra chỗ đó? Nhất định phải nói cho anh Dã biết!
Lúc này Chu Dã hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Anh đã gửi bản thảo của vợ, lấy tiền từ giấy chuyển khoản rồi gom hết cùng một ít tiền mặt, đem gửi vào sổ tiết kiệm.
Tổng cộng bây giờ trong sổ đã có 150 đồng!
Chưa kể số tiền mặt dự phòng ở nhà dùng để xoay xở mua bán hằng ngày.
Xử lý xong, anh đến cửa hàng mua sữa bột.
Sữa bột không cần tem phiếu, nhưng lần nhập gần nhất là từ nửa tháng trước nên giờ đã bán sạch trơn.
Chu Dã cũng không bất ngờ.
Sữa bột vốn là hàng quý, đâu dễ mua được? Lần trước anh vừa nghe tin có sữa là mua liền hai hộp đem về dự trữ.
Không mua được sữa, nhưng anh vẫn mua được bình sữa, mà giá thì “cắt cổ”, tận ba đồng một cái!
Đắt cũng đành chịu, vì cần thì phải mua thôi.
Xem lại một lượt, không còn gì cần thiết, anh chuẩn bị quay về.
Đúng lúc ấy, Lý Thái Sơn chạy tới, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc:
“Anh Dã!”
“Gì mà nhanh thế? Còn Vương Nhị Anh đâu? Đừng bảo là cậu để lạc nó nhé?” Chu Dã nhìn cậu hỏi. Theo hẹn thì phải gặp nhau ở cổng thành cơ mà.
Lý Thái Sơn nói:
“Không có mất dấu! Nhưng anh biết em phát hiện được gì không?”
Chu Dã ra hiệu im lặng, kéo cậu ra khỏi khu vực cửa hàng, đến một góc vắng rồi mới hỏi:
“Làm gì mà kích động thế? Phát hiện được gì rồi?”
“Anh Dã, tên Vương Nhị Anh kia phát tài rồi! Trong núi cậu ta tìm được hai đồng bạc cổ ‘lão Viên Đầu’, đem đến tiệm cầm đồ đổi được hẳn hai mươi đồng! Em tận mắt thấy cậu ta vào đó, còn vào hỏi lại để xác nhận nữa kìa!”
Chu Dã ngạc nhiên:
“Thật á?”
“Thật trăm phần trăm! Tên này giấu kỹ quá chừng, ai biết được có phải còn giấu thêm mấy đồng nữa không!”
Chu Dã nói:
“Cậu tưởng tiền cổ như lão Viên Đầu là cải bắp chắc?”
Nhưng đúng là không ngờ Vương Nhị Anh lại có thể nhặt được bảo vật trong núi thật.
Đúng là may mắn hiếm có.
“Giờ cậu ta đâu rồi?” Chu Dã hỏi.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Em không biết, từ lúc cậu ta ra khỏi tiệm cầm đồ là em không theo nữa. Nhưng với cái tính đó, chắc chắn là đang mò vào quán ăn quốc doanh chén ngon chén no rồi!”
Chu Dã nhìn ánh mặt trời, cân nhắc rồi nói:
“Thôi, kệ cậu ta. Trễ rồi, tụi mình về thôi.”
“Về luôn á? Nhưng cậu ta vừa vớ được một khoản to thế cơ mà!” Lý Thái Sơn sốt ruột.
“Liên quan gì đến mình? Cậu ta có chia đâu.” Chu Dã phẩy tay, dứt khoát.