Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 72.

Cập nhật lúc: 2025-05-22 08:13:25
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mợ cũng bật cười, trong lòng không khỏi cảm khái:

“Mợ thấy Quảng Thu giờ sống vui vẻ hơn xưa nhiều lắm.”

Mợ là mẹ ruột của Cố Quảng Thu, sao lại không nhận ra con trai mình từ khi sang bên này sống, cả khí chất lẫn tinh thần đều thay đổi rõ rệt?

Mợ biết chuyện này không chỉ vì lấy được vợ, mà còn nhờ có Chu Dã, đứa em họ này dẫn dắt, giúp Quảng Thu hòa nhập, quen biết thêm nhiều người, sống thoải mái hơn hẳn.

Tuy ở bên kia là quê hương, là nơi Cố Quảng Thu lớn lên, nhưng thật ra người thôn bên ấy chưa từng thân thiện với anh. Không ít người mở miệng ra là gọi anh “thằng câm”, chẳng chút kiêng nể.

Ngay cả vợ của anh cả Quảng Hạ, cũng là kiểu ngoài mặt thì tử tế, nhưng sau lưng thì khinh thường cậu em chồng ra mặt.

Còn từ khi chuyển qua đây, mợ cảm thấy con trai như sống lại một lần nữa, hoạt bát, có sức sống hẳn lên.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã cười nói:

“Mợ đừng lo cho anh Quảng Thu, vợ chồng thím Trương coi anh ấy như con ruột ấy chứ. Cưng anh ấy lắm luôn. Với lại, tình cảm của anh ấy với chị dâu cũng tốt, chỉ là trước kia thân thể chị ấy yếu nên tới giờ vẫn chưa có con, nhưng với tần suất đi đánh cá của anh ấy thế này, chắc sớm muộn cũng có thôi.”

Mợ gật đầu, hiểu chuyện:

“Mợ biết mà, cũng không vội, chúng nó còn trẻ.”

Từ ngày mợ sang bên này, Trương Xảo Muội cũng từng qua chơi, với người con dâu tháo vát như thế, mợ cảm thấy hài lòng. Chỉ cần sống yên ổn với con trai mợ, đừng gây chuyện như vợ Quảng Hạ là được, mợ sẽ không gây khó dễ.

Cố Quảng Thu mang cá tới, cả nhà đương nhiên mang ra nấu luôn.

Trời đang mưa, cũng không phải đi làm đồng, Chu Dã cũng được nghỉ ngơi một hôm.

Cơn mưa kéo dài ba ngày liền, đến ngày thứ tư mới tạnh, cũng là lúc mọi người lại phải đi làm trở lại.

Còn những người không phải ra đồng như người già, phụ nữ thì lập tức tranh thủ lên núi hái nấm.

Mợ rõ ràng cũng nôn nao, hỏi:

“Nguyệt Quý, hôm nay cháu thấy trong người sao rồi?”

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Mợ cứ đi hái nấm với mọi người đi, cháu không sao đâu.”

Mợ cười:

“Vậy mợ đi hái thật nhiều mang về, phơi khô để dành cho hai đứa ăn dần.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, mỉm cười.

Mợ liền mang theo gùi và rổ:

“Cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi, mợ sẽ về sớm.”

“Mợ cẩn thận nhé.”

Mợ rời đi, bắt đầu hành trình hái nấm.

Bạch Nguyệt Quý đúng là chưa đến ngày sinh, quyển sách thứ ba cô đã chỉnh sửa xong xuôi, chỉ đợi Chu Dã xin nghỉ để vào thành phố gửi đi.

Lần này gửi xong, có lẽ cô sẽ không viết tiếp được ngay, vì sắp sinh và ở cữ nên chắc chắn sẽ bận, không có thời gian.

Trong thư gửi tòa soạn lần này, cô cũng có nói rõ rằng mình sẽ bận một thời gian, cần hoãn việc sáng tác.

Còn cụ thể lý do, cô không nói thêm.

Chuyện riêng của mình, không cần phải báo cáo chi tiết với tòa soạn.

Buổi trưa, mợ từ núi trở về, mang theo một gùi và một rổ đầy nấm, nhận lấy cốc nước Bạch Nguyệt Quý rót, cười hớn hở:

“Thật đấy, núi bên này tốt ghê, mới đi có buổi sáng mà mợ hái được bao nhiêu đây.”

“Là tại mợ giỏi đó.” Bạch Nguyệt Quý cười.

Mợ uống nước xong:

“Cháu đi nghỉ đi, để mợ hấp bánh bao cho.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý đã hấp sẵn rồi, toàn bộ đều do mợ chuẩn bị từ sáng, chỉ cần hâm nóng là ăn được.

Cô còn pha thêm canh trứng rau dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-72.html.]

Buổi trưa Chu Dã không về ăn, vì chỗ làm xa, sáng đi là mang theo sẵn bánh bao và bánh bột.

Trưa thì ăn ngoài, rồi nằm nghỉ chừng nửa tiếng, xong lại tiếp tục làm.

Bởi vậy mới nói, ai làm mới biết nặng nhọc thế nào.

Bạch Nguyệt Quý và mợ ăn xong thì cùng nhau trải nấm ra phơi.

Nấm mới hái về không cần rửa ngay mà cứ phơi trực tiếp, nhưng cũng phải chọn lọc.

Cái nào dập thì để ăn ngay, còn cái lành thì đem phơi khô.

Cơ hội hái nấm không nhiều, mà thể trạng Bạch Nguyệt Quý vẫn tốt, nên mợ tranh thủ lên núi nhiều ngày liền, gom được cả một mẻ nấm lớn để dành.

Chu Dã làm liền mấy ngày, hôm ấy xong việc thì tìm đội trưởng xin nghỉ. Anh cần vào thành phố tìm mua sữa bột và bình sữa, những thứ sắp tới sẽ rất cần.

Dĩ nhiên còn phải gửi bản thảo cho vợ, và thím Trương nhờ mua hộ đường đỏ cho.

Hiện đang vào vụ bận rộn, nhưng đội trưởng vẫn duyệt đơn xin nghỉ cho anh.

Phải nói, chính là nhờ nền tảng Chu Dã xây dựng tốt trước đó, trước đây chưa từng thấy anh chăm chỉ như năm nay.

Giờ có vợ có con phải lo, anh chẳng ngại gì việc nặng nhọc.

Biết anh vào thành phố mua sữa, đội trưởng lập tức gật đầu cho nghỉ.

Anh cả Chu đứng bên cạnh nghe được chuyện, không nhịn được mà buông lời chê bai. Ở ngoài đồng đã nói với Trương Đại Căn các kiểu, về nhà lại kể với chị dâu Chu:

“Chẳng lẽ con nhà nó quý hơn người khác chắc? Nhà người ta sữa mẹ không đủ thì cho uống nước cơm, cháo gạo mà lớn, chỉ có nhà nó là phải uống sữa bột mới chịu được!”

Làm một ngày đồng về đã mệt bở hơi tai, chị dâu Chu vẫn không nhịn được mà bĩu môi:

“Hai vợ chồng đó chẳng trách sao mà thành đôi được, toàn là loại kêu ca vẽ chuyện!”

Rồi lại nhớ đến chuyện mợ cả với mợ hai đến nhà Chu Dã:

“Anh không biết chúng nó giỏi lừa ăn lừa uống thế nào đâu. Dạo trước mợ cả với mợ hai còn bị dụ xách cả rổ trứng đến biếu cơ, nếu không phải em tình cờ bắt gặp, trứng ấy chắc cũng chui hết vào bụng hai đứa chúng nó rồi!”

“Chuyện xảy ra lúc nào vậy?” Anh cả Chu hỏi.

“Cũng ngay sau khi mợ Ba đến ở không lâu. Hai mợ kia nghe Triệu Mỹ Hương kể, tưởng hai vợ chồng này thành đạt nên mới muốn nối lại tình thân, mang trứng tới làm thân. Em mà không bắt gặp thì đúng là trứng mất tiêu rồi!”

Chị ta kể mà mặt đầy vẻ “nghĩa hiệp”, tự hào vì đã “giải cứu trứng gà trong cơn hoạn nạn”.

Hai mợ kia cũng không để chị ta ra tay giúp không, mỗi người tặng cô ba quả trứng gọi là cảm ơn, rồi xách phần còn lại chạy vội về nhà!

“Chuyện gì cũng muốn lừa, đúng là không chừa một ai!” Anh cả Chu chửi bới.

Anh ta thấy mình thật xui xẻo. Hồi trước làm giúp không công cho Chu Dã cả nửa tháng, chỉ được mời ăn có mỗi một bữa trưa, còn lại phải tự về nhà ăn.

Nghĩ đến là thấy tức, đúng là lỗ vốn, lỗ đến chẳng còn lời nào để nói!

Chu Dã thì chẳng hề biết ông anh mình vẫn còn ghi thù chuyện giúp làm công không lương.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, anh đã dậy ra khỏi nhà.

Anh muốn đi sớm để lên thành phố xử lý mọi việc cho nhanh gọn.

Vì anh chỉ xin nghỉ có nửa ngày, chiều vẫn phải quay về đi làm tiếp.

“Anh Dã!”

Vừa ra đến đầu làng thì thấy Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đang đứng đợi sẵn.

Chu Dã vừa gặm bánh vừa hỏi:

“Gì đấy, hai người làm gì ở đây vậy?”

“Chờ anh chứ sao! Em còn xin nghỉ bệnh đấy nhé, muốn theo anh lên thành phố chơi chút.” Lý Thái Sơn cười toe toét.

Chu Dã liếc sang Vương Nhị Anh, cậu ta cũng nói:

“Em cũng muốn đi dạo cho biết với người ta.”

“Anh Dã, em còn chưa ăn sáng đâu nha.” Lý Thái Sơn ghé sát lại nói.

Chu Dã ném cho cậu một miếng bánh:

“Đi thôi, làm xong việc còn phải về làm tiếp đấy.”

Loading...