Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 71.

Cập nhật lúc: 2025-05-22 08:13:11
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã vừa bước vào phòng liền bị Bạch Nguyệt Quý cấu cho một cái.

Đau đến mức Chu Dã nhăn mặt nhăn mũi, Bạch Nguyệt Quý trừng mắt lườm anh một cái rồi cười nhạt:

“Giả vờ cái gì, em có dùng lực đâu!”

Chu Dã cười tít mắt: “Anh biết mà, vợ anh không nỡ mạnh tay với anh đâu.”

“Đồ không biết xấu hổ.” Bạch Nguyệt Quý lườm nhẹ.

Chu Dã cười hớn hở, bắt đầu nói chuyện với mấy đứa nhỏ trong bụng:

“Các con ơi, hôm nay bố đi làm kiếm gạo cho hai đứa đấy, ở trong bụng mẹ có ngoan không nào?”

Vừa dứt lời, trong bụng liền có phản ứng, một cú đạp rõ ràng khiến Bạch Nguyệt Quý khẽ cau mặt.

Chu Dã vội vàng dỗ:

“Các con đừng làm mẹ đau nhé, mẹ mang bầu hai đứa rất vất vả, phải thương mẹ nhiều vào đấy.”

Vừa dứt lời lại thêm một cú đạp nữa, mà đều là bên phải. Bên trái thấy thế chắc cũng ghen, thế là cũng đạp một cái.

Cái bụng của Bạch Nguyệt Quý cứ như sân bóng đá vậy.

Chu Dã thấy bụng cô cử động rõ ràng đến vậy thì cũng hơi sợ.

“Anh đừng nói với chúng nó nữa.” Bạch Nguyệt Quý thì thào.

Hai đứa nhỏ này bình thường cũng có đạp cô, nhưng lần nào hoạt bát nhất cũng là lúc ông bố này nói chuyện với chúng.

Chúng dường như nhận ra đó là bố, còn rất thích anh nữa.

Chu Dã gãi gãi cổ, nói: “Yên tâm đi vợ ơi, đến lúc chúng nó ra đời, anh đánh vào m.ô.n.g chúng nó cho em hả giận!”

Hai vợ chồng nói chuyện một lúc thì nghe mợ gọi ra ăn cơm tối.

Có canh rau dại, bánh rau dại, và thêm hai cái bánh trứng dành riêng cho Bạch Nguyệt Quý.

Thấy Chu Dã làm việc cả ngày chỉ ăn bánh rau với canh rau, Bạch Nguyệt Quý thấy xót xa vô cùng.

Nhưng biết làm sao, thời buổi ấy là vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thực ra, mâm cơm như vậy đã thuộc hàng khá giả trong đội sản xuất Ngưu Mông rồi.

Chu Dã chẳng chê bai gì, ăn uống ngon lành.

Anh vừa ăn bánh rau vừa húp liền hai bát canh, mãn nguyện nói: “Canh rau dại này ngon quá trời luôn.”

Mợ cũng thấy cuộc sống hiện tại thật không thể chê vào đâu được, nhất là thời điểm giáp hạt như thế này, ngoài kia không biết bao nhiêu nhà đang phải thắt lưng buộc bụng.

Huống hồ bánh hôm nay còn trộn kha khá bột mì, ăn vào đúng là có khác biệt.

“Chờ trời mưa xuống, trên núi chắc sẽ mọc nấm, đến lúc đó hái về nấu canh nấm, cũng ngon lắm!” mợ nói.

Chu Dã bảo: “Lúc đó mợ nhớ hái nhiều chút, đợi vợ cháu ở cữ rồi nấu gà hầm nấm cho cô ấy ăn.”

“Được.” Mợ gật đầu, liếc mắt nhìn vào chuồng gà:

“Còn năm con đấy, đến lúc đó làm thịt hai con hầm bồi bổ, ba con còn lại để đẻ trứng.”

Chu Dã nói: “Ba con còn lại cũng thịt luôn đi, trứng thì mình đi đổi.”

“Không được, để đẻ trứng.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô rất hài lòng với việc ngày nào cũng nhặt được trứng, nên định nuôi ba con riêng để lấy trứng, không thịt.

Mợ nói: “Mợ thấy chúng nó đẻ cũng đều đặn đấy. Nếu muốn nấu cho vợ ăn thì cứ từ từ. Tốt nhất nên tìm mua thêm con gà trống, sau khi sinh, con gà đầu tiên hầm cho sản phụ phải là gà trống mới tốt.”

“Thật à? Sao lại vậy?” Chu Dã thắc mắc.

Mợ gật đầu: “Ừ, hầm gà trống sau sinh giúp xuống sữa tốt hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-71.html.]

Đang ăn thì nghe tiếng sấm đùng đoàng vang lên.

“Ăn nhanh lên, sắp mưa rồi.” Mợ giục.

Ăn xong, rửa bát chưa bao lâu thì bên ngoài đã mưa rào rào.

Mợ ngủ ở gian tây, còn Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã ngủ ở gian đông. Trời mưa thế này, chẳng có việc gì ngoài ở trong nhà, mợ cũng không sang làm phiền.

Bạch Nguyệt Quý sờ mặt chồng, nhìn người đàn ông thô kệch nhà mình:

“Làm cả ngày chắc mệt lắm hả anh?”

Chu Dã rất thích cảm giác được vợ yêu thương, anh nói:

“Không mệt, chỉ cần nghĩ đến em và các con là anh có động lực rồi.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý biết rõ, anh chắc chắn là mệt. Từ lúc bắt đầu làm ruộng, cô thấy rõ anh gầy đi.

Làm đồng không phải chuyện dễ, ai làm mới biết cực cỡ nào.

Huống chi nhà chẳng có mấy chất bổ, mọi thứ ngon đều dành cho cô trước.

Thế nhưng, giờ đã là chồng lm bố, việc đồng áng anh không làm cũng phải làm, vì như vậy lúc chia lương thực sẽ được nhiều hơn.

Bạch Nguyệt Quý ghé sát lại hôn anh một cái, Chu Dã cẩn thận ôm cô, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó.

Không mang theo dục vọng, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, dịu dàng và vỗ về.

Bên ngoài mưa rơi không nhỏ, nhiệt độ vốn đang hơi tăng lên cũng vì cơn mưa này mà giảm xuống. Đến tận sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa.

“Người ta vẫn bảo mưa xuân quý như dầu, năm nay trận mưa đầu tiên mà đã lớn thế này, chắc chắn sẽ là một năm mùa màng tốt lành!” Mợ vừa bưng cháo Tịch Bát cùng bánh bột trộn hai loại vào phòng vừa nói, tâm trạng rất tốt.

Cháo Tịch Bát năm nay không sánh bằng nồi năm ngoái Chu Dã nấu, nhưng cũng là cháo bát bảo rất thơm ngon. Tối qua Bạch Nguyệt Quý thèm ăn, mợ đã ngâm đậu từ hôm qua, sáng sớm nay dậy nấu ngay.

Bánh bột trộn là loại đặc biệt, nướng riêng ra để cho Bạch Nguyệt Quý ăn vặt khi đói sau bữa sáng. Bánh gồm bột mì, bột ngô và rau dại, còn đập thêm một quả trứng vào, kiểu làm có phần xa xỉ này là do Bạch Nguyệt Quý dạy cho.

Nhưng cô muốn ăn thì mợ làm, với điều kiện kinh tế của hai vợ chồng trẻ thì cũng ăn nổi.

Chu Dã vừa ăn vừa nói:

“Năm nay nhất định phải là năm mùa màng tốt, vì năm nay là lần đầu tiên anh đi làm ruộng đấy, nếu không thu hoạch tốt thì mất mặt lắm.”

“Mợ nhìn xem, cháu chưa thấy ai tự khen mình giỏi như anh ấy.” Bạch Nguyệt Quý giả vờ chê.

Chu Dã nói:

“Anh nói thật lòng đấy chứ, đâu phải tự khen. Mà nói thật, trận mưa này đến đúng lúc thật, anh cũng nhẹ cả người.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh: “Đó mới là lý do anh vui đúng không?”

“Há há.” Chu Dã cười ngượng.

Mợ nhìn hai vợ chồng trẻ đấu khẩu, cười tươi như hoa. Tuổi càng lớn lại càng thích xem cảnh này, ở cạnh đôi trẻ cảm giác mình như trẻ lại.

Cả nhà đang ăn cháo Tịch Bát thì Cố Quảng Thu mặc áo mưa đến, tay xách một cái thùng gỗ, trong đó có bốn, năm con cá.

“Anh Quảng Thu, anh mang cả cá sang luôn à?” Chu Dã nhìn thấy liền hỏi.

Cố Quảng Thu ra hiệu bằng tay.

Bạch Nguyệt Quý không hiểu được, mợ liền phiên dịch:

“Nó nói tối qua đi thả lưới, sáng nay bắt được gần đầy thùng, ở nhà vẫn còn.”

Cố Quảng Thu mỉm cười gật đầu.

Chu Dã cười hì hì:

“Anh Quảng Thu giỏi thật đấy. Mợ không biết đâu, trước khi vào mùa vụ, anh ấy với chị dâu hay dắt nhau đi dạo, có lần cháu còn thấy anh ấy hái một bông hoa dại duy nhất mọc trơ trọi trên đất mang tặng chị dâu, chị dâu còn cười hôn anh ấy một cái nữa cơ.”

Cố Quảng Thu đỏ bừng mặt, đặt thùng cá xuống rồi quay người đi luôn, như thể chạy trốn.

Bạch Nguyệt Quý phì cười: “Anh trêu gì anh Quảng Thu thế.”

Chu Dã cười hề hề: “Thì anh chỉ chọc ảnh tí thôi, ai ngờ lại ngại ngùng thế.”

Loading...