Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 70.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 04:49:40
Lượt xem: 168
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lĩnh vực mình giỏi, Bạch Nguyệt Quý vẫn rất tự tin.
Tuy quyển sách thứ hai không cùng thể loại với quyển đầu, nhưng chất lượng ngang nhau, quyển đầu được chọn thì quyển sau cũng không thành vấn đề.
Huống hồ Chu Dã ngoài việc bị cô lợi dụng để gửi thư thì đâu có bạn qua thư nào khác.
Quả nhiên vừa ra ngoài liền thấy anh bưu tá quen thuộc.
“Làm phiền anh lại mang thư đến rồi à.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười với anh.
Bưu tá có vẻ hơi vội, “Tôi thấy trời sắp tối, có khi sắp mưa rồi, cô ký nhận thư trước đi nhé.”
Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy trời sắp đổ mưa, từ lúc đào rau dại về đã thấy áp suất không khí ngột ngạt.
Sau khi ký nhận xong, bưu tá đưa cô tờ phiếu chuyển tiền, “Vẫn là hai mươi đồng, cô kiểm tra thư xem có sai sót gì không, nếu không có thì ký thêm một chỗ nữa.”
Bạch Nguyệt Quý mở thư ra, tờ phiếu bên trong liền đưa cho mợ chồng giữ, còn cô thì đọc thư hồi âm từ tòa soạn rồi mỉm cười: “Không sai.”
“Vậy thì cô ký nhé.”
Cô ký xong, bưu tá chào rồi đạp xe rời đi.
Mẹ Thái Sơn vừa thấy liền gọi to: “Ái chà, chẳng phải chàng bưu tá đẹp trai sao? Lại mang nhuận bút cho vợ Chu Dã nữa à?”
Câu “chàng bưu tá đẹp trai” nghe mà sướng cả tai.
Bưu tá nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn đáp: “Vâng, vẫn là cô ấy, chỉ có cô ấy thôi.”
Mẹ Thái Sơn quay người đi là trong làng lại rộ lên tin đồn lần nữa.
Là quyển sách thứ hai đã nhận được nhuận bút rồi đấy! Quyển trước mới nhận được vài ngày, ai ngờ nhanh như thế đã có quyển hai, thật sự là ghê gớm quá!
Người cũng cảm thấy ghê gớm không kém chính là mợ.
Lần trước mợ chỉ nghe từ miệng Triệu Mỹ Hương kể lại, nói thì sinh động thật đấy, nhưng dù sao vẫn không bằng tự mắt mình chứng kiến, cảm giác chấn động hoàn toàn khác biệt.
“Nguyệt Quý, sao cháu giỏi thế không biết nữa.” Ánh mắt mợ nhìn cô cháu dâu như thể đang nhìn tiên nữ hạ phàm, thật sự kinh ngạc đến sững sờ.
Cả đời này đến ngần này tuổi rồi, mợ mới thấy một cô gái trẻ mà có bản lĩnh như vậy!
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Lần này đúng là nhanh hơn lần trước thật, lần trước đợi lâu quá suýt tưởng không được chọn.”
Cũng là nhờ dạo này thời tiết tốt, mà đúng hôm Chu Dã ra gửi thư thì tình cờ gặp người đến lấy thư, không cần đợi, gửi đi ngay lập tức.
Thêm vào đó bên tòa soạn cũng đã để ý đến bút danh “Quý Bạch”, vì vậy xử lý cũng nhanh hơn nhiều.
Tòa soạn lần này cũng khá tốt, ngoài 20 đồng nhuận bút, còn gửi thêm nhiều phiếu tem hơn lần trước, gồm: năm phiếu gạo, hai phiếu thịt, một phiếu trứng, hai phiếu đường đỏ, thậm chí còn có phiếu đậu phụ.
“Đều là thứ quý cả đấy, phải cất kỹ, nhất là phiếu thịt, đến lúc cháu ở cữ thì dùng để đi cắt thịt về ăn!” mợ chồng vui vẻ nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu. Phiếu đậu phụ, trứng, gạo thì ở quê chưa dùng đến, nhưng khi vào bệnh viện sinh con chắc chắn sẽ cần.
Lúc ấy phải mang tiền vào thành phố mua đồ ăn, có tiền mà không có phiếu cũng không mua được. Phiếu đường đỏ lại càng hiếm, nhưng nhà cô không thiếu. Chu Dã đi đêm đem về, nhà có mấy túi đường trắng, đường đỏ còn chưa mở, mỗi túi nặng hẳn một cân.
Tuy nhiên, hễ có ai cần phiếu đường đỏ thì không cần hỏi, mẹ Thái Sơn đã tự tìm đến:
“Nguyệt Quý à, trong nhuận bút lần này của cháu có phiếu đường đỏ không?”
“Có.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
“Vậy đổi cho thím một tấm nhé?” Mẹ Thái Sơn cười tít mắt, ánh mắt nhìn cô lúc này đúng là không thể tả.
Chị dâu Chu vẫn đang ra ngoài bêu xấu cô em dâu, nói gì mà kiếm được bao nhiêu cũng như cái rổ thủng, không giữ được thì có ích gì?
Mẹ Thái Sơn hừ lạnh trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-70.html.]
Nếu nhà bà mà có được cô con dâu như thế, bà sẽ thờ như thờ tổ tiên ấy chứ!
Đúng là kiểu người “ăn không được thì chê nho còn xanh”!
Bạch Nguyệt Quý liền đổi cho bà một tấm.
Một tấm phiếu có thể mua được bao nhiêu đường đỏ, thì tương ứng giá trị đổi cũng tương đương chừng ấy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tức là nếu không có phiếu mà muốn mua đường đỏ, thì phải bỏ ra gấp đôi số tiền để mua phiếu trước, rồi mới đi mua đường đỏ.
Bạch Nguyệt Quý đổi theo đúng giá, vì được cô đổi cho đã là tốt lắm rồi, có người trả cao hơn cũng chưa chắc cô chịu đổi.
Thời buổi này, đường đỏ là thực phẩm bổ dưỡng, là hàng hiếm, vô cùng được săn đón.
Tuy nhiên, khi thím Trương đến xin đổi một tấm phiếu thì Bạch Nguyệt Quý không lấy tiền, cô nói:
“Chỉ còn đúng một tấm thôi, thím cứ cầm đi, không cần trả tiền đâu.”
“Không được không được, nhất định phải trả!” Thím Trương vội vàng nói.
Bạch Nguyệt Quý cười bảo:
“Lần sau nếu thím còn cần, cháu mới lấy tiền, lần này thì thôi.”
Nhà cô đã ăn không biết bao nhiêu cá của Cố Quảng Thu, hơn nữa mỗi lần làm đậu phụ, thím Trương đều đến hỏi xem cô có muốn làm chung không, nếu có thì cùng làm luôn.
“Cứ nhận đi, đừng khách sáo nữa.” Mợ cũng cười tiếp lời.
Thím Trương áy náy: “Thế này là chiếm lợi rồi.”
“À đúng rồi mợ, chồng cháu định tìm thời gian vào thành gửi bản thảo cho cháu, tiện thể mua ít sữa bột dự trữ. Nếu mợ cũng định mua đường đỏ thì nói với anh ấy, để anh ấy mua luôn một thể.” Bạch Nguyệt Quý dặn.
“Được, chờ nó về mợ sẽ nói.” Thím Trương gật đầu.
Ngồi thêm một lát, thím Trương cũng về.
Chị dâu Đại Sơn cũng muốn đến đổi một tấm phiếu đường đỏ, nhưng đã hết mất rồi.
“Chị đến muộn quá rồi ha.” Chị cười bất đắc dĩ.
Bạch Nguyệt Quý nói: “Nếu chị cần gấp thì trong tủ em còn chút ít, em chia cho chị nhé?”
“Không cần đâu, em sắp sinh rồi, phải để dành chứ. Chị không gấp, nếu lần sau em có thêm thì để lại cho chị một tấm nhé?”
“Được ạ.” Bạch Nguyệt Quý vui vẻ đồng ý.
Tiễn chị dâu Đại Sơn xong, cô ngồi xuống ăn bánh rau dại mợ làm.
“Thơm quá, ngon quá trời luôn, tay nghề của mợ đúng là đỉnh cao! Mợ cũng ăn thử chút đi ạ.”
Mợ cười, xua tay: “Cháu ăn đi, mợ không đói.” Lại nhìn ra ngoài trời, “Trời thế này hơi lạ, e là sắp mưa rồi.”
“Vâng, oi nồng quá, chắc là mưa thật.”
Nhưng mãi cho đến khi Chu Dã và mọi người đi làm đồng về, trời vẫn chưa mưa.
“Tiểu Dã, trước khi cháu về, anh bưu tá đã mang nhuận bút quyển sách thứ hai của Nguyệt Quý đến rồi đấy.” Mợ vừa nói vừa mang nước cho anh rửa mặt rửa tay.
“Cháu nghe rồi!” Chu Dã cười rạng rỡ. Lúc anh cùng Lý Thái Sơn về, đi ngang nhà Lý Thái Sơn thì mẹ cậu ta đang đứng trước cửa buôn chuyện, vừa thấy anh là la lớn thông báo liền.
“Mợ xem này, cháu lấy được vợ thế này có giỏi không?” Chu Dã cười tít mắt.
“Giỏi chứ sao!” Mợ gật đầu.
“Mợ phải khen thế này cơ: ‘Giỏi thì khỏi phải nói, không chê vào đâu được, mười phân vẹn mười!’” Chu Dã cười hô hố.
Trong nhà, Bạch Nguyệt Quý nghe được lời chồng, không nhịn được mà đỏ mặt thay anh, cái tên đàn ông thô kệch này đúng là không biết xấu hổ là gì!