Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 69.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 04:49:27
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn không biết có người từng đến, là lúc ra ngoài đi dạo mới nghe mẹ của Lý Thái Sơn kể lại.
“Hai người đó tự giới thiệu là mợ cả với mợ hai của Chu Dã, còn xách theo cả trứng gà hỏi đường nữa. Vừa chỉ xong thì vợ Chu Xuyên cũng tới, còn kéo họ vào nhà. Không biết bên trong nói gì mà lúc ra, họ quay đầu bỏ đi, không ngoảnh lại một cái!”
Bạch Nguyệt Quý nghe xong thì hiểu ngay.
Chắc chắn là chị dâu Chu nói với hai người đó rằng nhà cháu là cái hố đừng dại mà nhảy vào!
Nhưng mà như vậy thì lại đỡ phiền, Bạch Nguyệt Quý kể chuyện này cho mợ nghe xong thì cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Giờ cô không có tâm trí để bận tâm những chuyện đó, vì bụng đã rất lớn, phải tranh thủ đi bộ vận động để chuẩn bị sinh.
Ở đội sản xuất Ngưu Mông và các đội lân cận hầu như chưa từng có ai sinh đôi cả, sinh đôi gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nên khi người ta biết cô mang thai đôi, ai gặp cũng phải nhìn thêm vài lần.
Mà cũng đúng, bụng lớn đến mức không thể chối cãi!
Hôm đó Bạch Nguyệt Quý cùng mợ ra ngoài hái rau dại. Gần đây cô rất thích ăn món này.
Rau dại không chỉ tươi ngon mà còn giàu vitamin và khoáng chất toàn những chất cơ thể cô đang cần. Từ khi ăn món này, cháu thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc là vì bổ sung đúng thứ đang thiếu.
Vừa đến bãi, hai mợ cháu đã thấy Mã Quyên đang hái rau cùng Sở Sương và Hứa Nhã.
“Chào Bạch trí thức, chào thím ạ.” Sở Sương và Hứa Nhã cười niềm nở chào hỏi.
“Ừ, các cô cũng đi hái rau dại à?” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Còn Mã Quyên thì cháu lờ đi luôn cho nhanh.
Mã Quyên cũng chẳng thèm nói chuyện với cháu nữa hai người đã hoàn toàn cắt đứt rồi, còn gì để nói?
Đặc biệt là giờ cô ta ghen tị với cô đến phát điên, nhìn cái bụng bầu là trong lòng toàn những suy nghĩ độc ác: Người ta sinh một đứa đã như bước qua quỷ môn quan, còn Bạch Nguyệt Quý sinh hai, chưa chắc đã qua khỏi!
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cô còn nhìn bụng cháu dâu tôi bằng ánh mắt đó nữa xem, tôi móc mắt cô ra bây giờ!” mợ chỉ thẳng vào mặt Mã Quyên mà quát.
Mã Quyên lúc này mới giật mình nhận ra mình nhìn quá lộ liễu, lộ cả ác ý ra mặt.
Nhưng cô ta vẫn không chịu nhận: “Tôi chưa từng thấy ai mang thai đôi, nhìn chút thì sao? Không muốn người ta nhìn thì ở yên trong nhà đừng ra ngoài!”
Mợ tức đến mức muốn qua tát cho hai cái.
“Thôi mợ, mình qua bên kia đi, chỗ đó nhiều rau hơn.” Bạch Nguyệt Quý khoác tay mợ.
Mợ đi theo, vừa đi vừa nói: “Con nhỏ đó là ai? Nhìn cái ánh mắt nó nhìn cháu mà rợn hết cả người!”
“Là bạn cũ của cháu đó mợ, cháu coi người ta là bạn, người ta coi cháu như con ngốc. Nhưng mợ yên tâm, chúng cháu cắt đứt rồi.”
“Cắt rồi thì tốt, cái loại lòng dạ độc địa như thế, không chơi cũng chẳng thiệt gì. Hai cô kia còn dễ chịu hơn hẳn!”
Bạch Nguyệt Quý bật cười.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Nhã và Sở Sương cũng qua cùng hái rau, lại còn trò chuyện rất vui: “Bạch trí thức, bài viết của cô hay quá trời. Chúng tôi về nhà đọc đi đọc lại mấy lần, càng đọc càng thấy chúng tôi đúng là quá ngạo mạn khi nghĩ mình có thể viết được như cô. Văn chương của chị đúng là chúng tôi chỉ có thể ngước nhìn.”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Mấy cô quá lời rồi, tôi đâu có giỏi như mấy cô nói.”
“Thật mà, ngay cả đồng chí Đổng cũng nói vậy đó, đọc xong bài là khen không ngớt.”
“Nghe được mấy cô khen vậy, với tôi đã là vinh hạnh lắm rồi.”
Mợ cũng cười rạng rỡ. Mợ thấy cháu dâu mình đúng là không có chỗ nào chê được, không chỉ trắng trẻo, có tướng phúc hậu, mà tính tình cũng dịu dàng, nói năng từ tốn dễ nghe, dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-69.html.]
Mợ vừa hái rau vừa hỏi Hứa Nhã và Sở Sương: “Mấy cô cũng là thanh niên tri thức à?”
“Dạ đúng rồi mợ, chúng cháu là thanh niên tri thức.” Hứa Nhã đáp.
“Thanh niên tri thức gì chứ, tôi thấy mấy cô là mấy cô gái xinh xắn có học đấy!” Mợ cũng rất khéo miệng.
Sở Sương bật cười: “Chúng cháu thì chỉ biết đọc biết viết chút thôi, chứ trí thức thật là như Bạch trí thức ấy. Chúng cháu tâm phục khẩu phục.”
Nghe người ta khen cháu dâu, mợ vui như Tết. Mợ thấy hai cô này thật tốt, đâu giống như cái đứa kia y như chuột chui cống vậy.
Hai mợ cháu hái được đầy một giỏ rau thì về nhà.
Vừa về tới là mợ bắt tay vào làm luôn rửa rau sạch sẽ, thái nhỏ, rồi chuẩn bị làm bánh rau dại cho Bạch Nguyệt Quý ăn.
Dạo này cháu cũng rất thèm món bánh rau do mợ làm hương vị đúng là thơm ngon đặc biệt không chê vào đâu được.
Lúc này, Sở Sương mang bản thảo gốc mà Bạch Nguyệt Quý cho mượn trả lại, nói hai câu rồi quay về luôn.
Chưa được bao lâu thì Chu Tam Đản chạy qua. Hôm nay nó đào được ba con giun đất.
“Tam Đản, món nợ trước kia coi như cháu trả xong rồi.” Bạch Nguyệt Quý để nó tự mang giun đi đổ vào chuồng gà, mấy con gà mái lập tức tranh nhau mổ, rồi cười nói với nó.
Hai mươi con giun đổi lấy hai miếng thịt, hôm nay coi như hai bên thanh toán xong.
Chu Tam Đản nói: “Sau này nếu có thịt ăn, cháu vẫn muốn đổi với chú nhỏ!”
“Vậy thì cháu đi thương lượng với chú nhỏ đi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
Chu Tam Đản liền chạy biến.
Mợ đang băm rau dại bên cạnh mới hỏi: “Mợ chưa hỏi, sao thằng nhỏ đó cứ đào giun mang qua đây hoài vậy? Còn chị nó nữa, nghe nói có qua giúp quét sân?”
Bạch Nguyệt Quý cười kể lại chuyện trước đó nấu thịt lợn rừng, ba chị em nhà đó dùng sức lao động để đổi lấy thịt ăn.
Cuối cùng còn cười bảo: “Anh ấy đúng là chẳng đứng đắn, chuyện gì nó cũng dám làm.”
Mợ vừa làm vừa cười: “Thế thì càng phải làm vậy, Tiểu Dã làm vậy là đúng rồi, không thể để chúng nó quen ăn không ngồi rồi được. Muốn ăn thịt thì phải làm việc!”
Bạch Nguyệt Quý cũng cười, rồi nói: “Mợ ơi, cái bánh rau này cho nhiều bột mì trắng một chút sẽ ngon hơn nhiều đó.”
“Được, mợ cho thêm.”
Chỉ mấy ngày mợ ở đây, Bạch Nguyệt Quý với mợ đã rất hợp nhau, vì mợ đúng là kiểu người không nhiều lời, không thích dạy bảo lung tung chuyện nhà người khác.
Hôm qua Chu Dã còn cười hỏi mợ: “Sao mợ không bảo bọn cháu tiết kiệm chút?”
Mợ trừng mắt liếc anh một cái, rồi đáp: “Hai đứa tụi bây đâu có ngu, đầu óc còn lanh hơn người thường, sống sao chẳng tự biết? Hai đứa bàn với nhau là được. Hai đứa ăn gì thì mợ nấu cái đó, không quản!”
Mợ đúng là người không thích lo chuyện bao đồng.
Như mợ nói, hai đứa nhỏ này lanh lợi khôn ngoan, mợ nói thêm cũng chỉ dư lời.
Nhưng phải nói thật, mợ cũng mở mang tầm mắt, vì cách sống của cháu trai và cháu dâu bây giờ, kể cả những nhà địa chủ ngày xưa cũng chưa chắc bằng!
Mợ bưng một thau nước đổ ra vườn rau trước sân, thì nghe có người gọi từ ngoài cổng.
“Chu Dã có nhà không? Có thư gửi đến này!”
“Thư của Tiểu Dã hả? Nó có thư gì vậy, viết thư cho ai chứ?” mợ hơi sững người.
“Chắc là nhuận bút cuốn sách thứ hai của cháu đến rồi.” Bạch Nguyệt Quý cũng nghe thấy, liền mỉm cười nói.