Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 68.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 04:19:34
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã đi làm, mợ liền gọi Cố Quảng Hạ ra ngoài để cất nồi sắt đi, vợ Quảng Hạ thì nhanh nhẹn ra nấu cơm.

Từ sau lần trước khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, bị nhà mẹ đẻ đuổi về mà vẫn không thấy Cố Quảng Hạ tới đón, cô ta ở nhà họ Cố không còn dám làm càn như trước nữa.

Tuy trong lòng vẫn có ý kiến, sau lưng thì không ít lần mắng Quảng Hạ là muốn đổi vợ cho con có mẹ kế, nhưng trước mặt cậu và mợ thì lại biết kiềm chế rất nhiều.

Vì cô ta đã nhìn ra, mợ tuyệt đối không phải người dễ nuông chiều!

“Mẹ, nãy mẹ ở ngoài nói chuyện với ai vậy?” Cố Quảng Hạ vừa đánh răng vừa hỏi.

“Là Tiểu Dã tới đó.” Mợ đáp.

Vừa nghe đến tên Chu Dã, vợ Quảng Hạ liền dựng tai lên nghe, quả nhiên mợ nói tiếp:

“Vợ nó giờ bụng to, mà nó thì phải đi làm, để con bé ở nhà một mình nó không yên tâm, nên qua nhờ mẹ qua ở chung một thời gian.”

Nghe xong, vợ Quảng Hạ liền nói: “Vậy thì có gì đâu, bà con họ hàng là phải giúp nhau chứ sao! Mẹ cứ qua bên đó ở luôn hôm nay đi, để con lo cho bố là được, giặt đồ nấu cơm toàn việc con quen tay quen chân rồi!”

Trước đó chị ta đã đi hỏi tận miệng Triệu Mỹ Hương, nghe chính miệng Triệu Mỹ Hương xác nhận là tận mắt thấy nhuận bút hai mươi đồng mỗi tháng, còn có cả tem phiếu nữa!

Quá lợi hại luôn! Một người viết sách kiếm tiền đó là bản lĩnh lớn cỡ nào?

Cái mối thân tình này nhất định phải níu lấy, đừng dại mà để đứt đoạn!

Cố Quảng Hạ chỉ biết cạn lời, vợ mình đúng là thực dụng đến mức không cứu nổi.

Mợ liếc chị ta một cái rồi nói: “Đã vậy thì để bố con mang lương thực qua, con nấu cơm luôn đi.”

“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà.” Vợ Quảng Hạ xởi lởi gật đầu “Mẹ cứ yên tâm qua chăm em dâu, nhà cửa con lo được, không phải bận tâm đâu!”

Mợ gật đầu, rồi đi nói với cậu về chuyện sang nhà Tiểu Dã.

Cậu bảo: “Đổi cho vợ Tiểu Dã ít trứng gà, để bồi bổ cơ thể.”

Nhưng thực ra không cần cậu nhắc, mợ đã sớm dặn những nhà quen biết để dành trứng nếu có, mợ đổi nhiều thêm một chút để mang sang cho cháu dâu tẩm bổ sau sinh.

Giờ đã vào xuân, gà mái bắt đầu đẻ trứng, vậy nên lần này đổi được hẳn một rổ lớn, chắc cũng được vài cân.

Có người hỏi mợ: có phải định qua nhà cháu dâu ở cữ không? Mợ liền đáp: “Phải, hôm nay tôi đi luôn.”

Chuyện này nhanh chóng lọt vào tai mợ cả và mợ hai.

Cả hai không nói không rằng, xách giỏ trứng chuẩn bị sẵn sang tìm mợ.

“Giỏ trứng này là tôi đổi được, cô mang sang cho vợ Tiểu Dã ăn bồi bổ, coi như chút lòng thành của mợ cả!” Mợ cả nói.

Mợ hai cũng không chịu thua: “Giỏ trứng này cũng là tôi gom được, cô mang luôn sang đó cho cháu dâu ăn, đang ở cữ thì cần bồi bổ nhiều một chút! Đây là lòng thành của tôi với tư cách bề trên!”

Mợ trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi: “Tấm lòng của hai chị thì hai chị tự mang sang đi, mình tôi sao vác nổi hết từng này trứng?”

Chẳng lẽ mợ không hiểu rõ mưu đồ của hai người họ sao? Không phải là vì thấy vợ tiểu Dã kiếm được tiền, có tiền đồ, nên mới muốn nối lại thân tình đó à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-68.html.]

Nếu theo ý mợ, thì mối quan hệ thân thích kiểu đó, không nối cũng chẳng sao!

Người thân để làm gì? Chẳng phải là để giúp nhau lúc khó khăn hay sao?

Đằng này thì ngược lại, lúc người ta khó khăn thì lánh mặt, đến khi họ sống tốt mới chen chân làm thân.

Nhưng mợ cũng không dám tự ý quyết thay cháu, có tiếp tục giữ mối thân tình với hai nhà kia hay không, cứ để cháu quyết định.

Bỏ mặc hai bà mợ đang tức giận, mợ xách trứng, mang theo vài bộ đồ thay rồi một mình đi sang đội sản xuất Ngưu Mông.

Mợ cả và mợ hai tức đến nghiến răng, xách giỏ trứng chưa kịp đưa đành ngậm ngùi quay về.

Hai ông cậu thì quyết định phải kết nối lại với thằng cháu này, nên bảo vợ mình tìm thời điểm thích hợp để cùng nhau sang thăm.

Bọn họ là bề trên, nay đã chủ động rồi, làm gì có chuyện vãn bối không cảm kích mà không tiếp nhận?

Thái độ của hai nhà cũng được mợ mang đến nói với Bạch Nguyệt Quý.

Mợ vừa đến, thấy sân nhà được xây tường bao quanh thì rất hài lòng: “Vây thế này thật tốt, đóng cửa lại thì tắm trong sân cũng không sao.”

Bạch Nguyệt Quý thì không dám tắm ngoài sân đâu, đã xây sẵn một phòng tắm nhỏ ở góc sân rồi.

“Lần này thật sự làm phiền mợ rồi.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Mợ xua tay: “Cháu khách sáo quá! Người một nhà mà nói vậy làm gì? Làm người lớn thì lúc con cháu cần, phải ra tay giúp một tay, không thì còn gọi gì là trưởng bối nữa?”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Cũng nhờ mợ thương chúng cháu, chứ ngoài kia không thiếu gì những người lớn cứ thích bắt nạt bọn nhỏ.”

“Mấy người đó đúng là đầu óc không thông, không biết lo xa. Sau này già rồi chẳng phải vẫn phải nhờ con cháu hay sao? Giờ mà không có tí đức hạnh nào, thì ai thèm chăm cho?”

Bạch Nguyệt Quý cảm thấy mợ thật sự là người hiểu chuyện, chẳng trách Chu Dã chỉ tin tưởng mời mợ qua, còn dặn dò rằng có mợ ở đây thì yên tâm, mợ sẽ không gây khó dễ gì cho cô.

“Cháu biết không, hôm nay mợ cả với mợ hai của thằng Dã cũng xách trứng tới, bảo mợ đem qua luôn, mà mợ không mang nổi, nên bảo họ nếu muốn thì tự mang qua.” mợ kể.

Bạch Nguyệt Quý điềm nhiên nói: “Trứng mợ mang qua với chỗ mà anh Chu Dã đổi được trong làng, cũng đủ cho cháu ăn rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Nghe vậy mợ cười rất vui vẻ.

Bạch Nguyệt Quý lại kể tiếp chuyện anh cả chị dâu nhà Chu Dã: “Lúc vây sân, anh cả cũng có sang giúp mấy ngày, nhưng rồi anh Chu Dã nói với anh ấy là chúng cháu không biết dành dụm, xài hoang, muốn mượn chút tiền mua sữa với bình sữa thì anh ấy quay đi luôn. Mấy hôm trước cháu còn nghe chị hàng xóm kể, anh ấy chỉ mặt anh Chu Dã giữa ruộng mà mắng, còn nói sau này coi như không có đứa em này luôn!”

Mợ lập tức sầm mặt, mắng: “Thằng đó không phải thứ gì tốt đẹp! Giống y hai ông cậu của nó thấy mấy đứa khấm khá là bám tới, vừa nghe nhờ vả là quay mặt như lật bánh!”

Trong mắt mợ, mợ cũng chẳng coi Chu Xuyên là cháu làm gì nữa, chẳng ra gì! Hồi nó cưới vợ, nhà mợ còn cho hẳn mười đồng, mà giờ quay lưng lại như vậy đúng là đồ vong ơn!

Còn sợ bị nhà mợ bám lấy nữa chứ, đúng là tưởng mình to lắm!

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ: “Mợ đừng giận, chúng cháu biết rõ tính mấy người đó rồi. Cháu với anh Chu Dã chỉ nhận cậu mợ là người thân, chứ cậu mợ cả, cậu mợ hai gì đó, cháu chưa từng nghe anh Chu Dã nhắc tới bao giờ. Trước giờ sống sao thì sau này vẫn vậy thôi ạ.”

Mợ gật đầu: “Kiểu gì bọn họ cũng còn mò tới. Lúc đó cứ lấy cách đối phó với thằng Chu Xuyên mà đối phó luôn cho mợ!”

Bạch Nguyệt Quý cũng nghĩ vậy.

Mà còn chưa kịp làm gì, thì mợ cả với mợ hai đã xách trứng tới, mặt mày tươi rói, xong rồi chẳng hiểu sao lại ôm trứng quay đầu bỏ chạy như có người đuổi phía sau!

 

Loading...